“Gió cuốn trông ra trắng bạc đầu
Tầng tầng lớp lớp mãi về đâu
Trào dâng một nỗi niềm vô tận
Gửi hồn mình theo nhịp vó câu
Mắt đáo xa xăm tiếng ác tà
Ôm hoài kỉ niệm chiều mưa xa
Bao năm sương gió cùng giông tố
Bóng dáng ai kia chẳng nhạt nhòa
Vượt cõi u minh giữa đất trời
Đau buồn chôn giấu lòng ta thôi
Niềm vui ôm ấp người trong mộng
Bão táp phong ba mãi mỉm cười
Muôn trùng lục lạc giữa màn sương
Hồn vẫn mê man bỗng tỏ tường
Cứ ngỡ mình đang cơn mộng mị
Gặp người, dạ trỗi dậy yêu thương.
Kiếm khách khi yêu huyết ngập tràn
Tìm nàng khắp cõi thế thênh thang
Ôm tình quyết vượt sông Ngân ấy
Ngưu- Chức cùng ca khúc khải hoàn…”