Mai em về Tràng An có vui không?
Khi nhịp sóng đắp bồi trong nhịp nhớ
Hoa súng hoa sen cạn mùa vẫn nở
Ngỡ gọi về thưở ấy đã từng yêu

Hoàng hoa nào ai cạn chén mà xiêu
Cái nắng gió Tràng An sao ngọt ngào đến vậy
Tay chưa dám chạm vào bàn tay ấy
Mà chòng chành nghiêng đắm đuối trong nhau

Ngỡ ngàng ngắm vẻ đẹp “huyền thoại“ của Ninh Bình - Tràng An

Này núi này sông quấn quyện như trầu cau
Cho hoa bàn trang nở trắng màu thương nhớ
Ai lỡ đành xa mà người ơi người ở
Em khoả tay chèo tím cả bóng hoàng hôn

Lời thơ anh như giận như hờn
Như muốn gửi về em miền nguyên sơ ấy
Ơi núi
Ơi sông
Xanh như tình mình vậy
Đất níu người say đắm mãi Tràng An.

Vương Lan