Bụi cát làm tượng Phật
Trong Ngài ắt có ta
Cũng bởi từ nơi đất
Nghìn xưa máu xương hòa

Ta cúi đầu trước Phật
Phải chăng với chính mình
Giữa cuộc đời được mất
Tràn đầy những nhục vinh

Có thể là hình ảnh về ngoài trời và cây

Ta tự tìm bờ giác
Chân thành với độ tha
Để tránh vào nẻo lạc
Trầm luân chốn ta bà

Đức Phật từ nhục xác
Mặc người nhạo hư vô
Lòng vững như đá tạc
Niềm tin chẳng mơ hồ

Mai trở về cát bụi
Đức Ngài cũng vậy thôi
Sao mãi trong hờn tủi
Loanh quanh cõi luân hồi

Ta cúi đầu trước Phật
Là ta tự kính mình
Hãy sống luôn thành thật
Đừng màng chuyện hư vinh

Nếu muốn tìm bờ giác
Trong lòng chẳng đâu xa
Hoan hỉ và an lạc
Tây phương cũng vậy mà.

P .T. H

Phan Thanh Hùng