Anh là một chấm buồn xa
Nhỏ như nắm được mà ra vô cùng
Anh là cỏ biếc một vùng
Non xanh đến nỗi ngập ngừng bước chân
Anh là lãng đãng phù vân
Mải mê với những xa gần, thấp cao…
Em là vệt sóng trong ao
Nhỏ nhoi với những khát khao riêng mình
Là viên ngói cũ đầu đình
Rêu phong mưa nắng vô tình bay qua
Dù anh biển rộng, trời xa
Cũng không bước nổi qua tà áo em.
Nguyễn Thị Mai