Gióng treo nằm đó cheo leo
Để ta thương thuở quê nghèo đói cơm
Chợt thèm trách cá chợ Hôm
Mẹ mua, mua cả vui buồn tết quê

Rưng rưng ký ức ùa về
Mịt mù khói bếp cay xè mắt ai
Bữa ăn mẹ ngả mươn dài
Rổ rau luộc, cơm độn khoai nghẹn ngào

Hoài niệm Hà Nội xưa trong ngôi nhà cổ hơn 200 tuổi trên phố Mã Mây

Móc treo cha đóng xà cao
Bóng đen bồ hóng hóa vào xửa xưa
Mẹ ơi, cửa chạn đóng chưa ?
Để con ăn vụng tuổi thơ nhớ hoài

Thương sao ngọn khói hôm mai
Chẳng thơm cá thịt, mùi khoai khắp nhà
Bữa ăn dẫu chỉ dưa cà
Mà thành Thánh Gióng mẹ cha mủi lòng

Miền xưa vời vợi nhớ mong
Tuổi thơ đi mãi mà không khứ hồi
Thể như nồi đất vỡ rồi
Gióng treo ở lại trách người vô tâm…