Trời không chắt nổi hạt mưa
đàn bà bao lứa chẳng đưa mây về
tôi nhìn eo thắt thì mê
ruộng khô một vạt cháy khê trăng quầng
Lấy buồn tát cạn bâng khuâng
chảy vào đại hạn cái xuân muộn màng
nên duyên bén lại dịu dàng
dẫu chưa tri kỷ cũng ràng rịt nhau
Đừng em, đừng hỏi vì đâu
con sông đã gãy, nhịp cầu đang trôi
cao là đất, thấp là trời
“hố đen” là cái nụ cười nghiêng nghiêng
Tôi tôn lên cái không thiêng
làm nên sấp ngửa ở miền khuất trăng
đố ai thoát khỏi mà rằng
có chi sung sướng được bằng yêu nhau!
Bây giờ đại hạn đã lâu
đêm nay mưa đến em cầu điều chi
chắp tay tiễn biệt nhu
dâng thành thác lũ có khi lại cần…