Dập dờn sóng vỗ chân đê
Sông Ninh lại gọi em về chiều nay
Hăm nhăm năm bấy nhiêu ngày
Nỗi quê khao khát trắng đầy canh thâu

Vườn ai còn ngát hương cau
Giếng khơi thuở ấy gội đầu. Trăng lên
Đây rồi những lối thân quen
Gọi hồn phiêu lãng gọi tim bồi hồi

Những Hình Ảnh Làng Quê Việt Nam Yên Bình Đến Lạ

Ninh Cường, làng của em ơi
Hăm nhăm năm, những quãng đời nắng mưa
Ngôi trường bạn cũ thời xưa
Con đường đất cát tuổi thơ đi về

Sáo diều ai thả trên đê
Cánh cò trắng đậu bờ tre chập chờn
Mẹ về ríu rít hoàng hôn
Thương những bãi cồn mẹ đã đi qua

Đường trơn mà chị thì xa
Bàn chân mẹ nứt choét ra hết rồi
Xa quê đã nửa đời người
Nay về ai cũng gọi mời thân thương

Em đi hết dải Trường Sơn
Sài Gòn hoa lệ càng thương quê nghèo
Dẫu đời lam lũ, gieo neo
Người quê mình vẫn trong veo tâm hồn.

Đặng Nguyệt Anh.