Ta giờ không phải là ta
Vườn xưa hương sắc đã qua mấy mùa
Chợ đời trĩu nặng bán mua
Sét ngang mây trắng đã thừa bão giông

Mưa này lúc có lúc không
Nắng kia khi nhạt khi hồng rồi đi
Kiếm tìm trong cõi vô vi
Cho thơ mỏi mắt một tri kỷ nồng

Đắm chìm trong sắc vàng rực rỡ của hoa cải đầu Đông ngay "sát sườn" Hà Nội

Tình là tình của mênh mông
Người là người của bao lòng ái ân
Xe đời ta đến chậm chân
Nên đông ở lại còn xuân theo người

Xa xôi vời vợi chân trời
Lênh đênh kiếp lá khô rơi sông dài
Lộc xanh còn ở ngày mai
Hanh hao buốt giá lạnh đầy nay đông

Cải ngồng còn đợi bến sông
Hoa bay theo gió mãi không trở về
Cái ngày anh bỏ trăng thề
Tôi như cải đắng vườn quê cỗi cằn