Ông bà lấm láp bần nông
Mẹ cha lăn lóc ruộng đồng bao năm
ta không cơm đứng cơm nằm
cũng là con cháu lão thành nông dân.

Đứng trong lau lách, sú bần
khai hoang mở cõi đầu trần chân không
Nước mình đông đúc nhà nông
tay chai vỡ vạc mênh mông đất trời.

Nông dân vững nghề với phân bón “chuẩn không cần chỉnh”

Mồ hôi mặn với mồ hôi
cánh cò thì trắng, phận người lại đen
nhà quê hai bữa cơm đèn
thương sao ăn chắc mặc bền ngày xưa!

Nông dân dãi nắng dầm mưa
có từ cái thuở ta chưa có gì
đói rách vẫn giữ nghĩa nghì
sĩ – nông vốn chẳng so bì thiệt hơn.

Nông dân thấu tỏ nguồn cơn
trái cây chén rượu cũng ơn ông bà
trên là Nước, dưới là nhà
chân đất áo vải đi qua chiến trường.

Thân gầy gối đất nằm sương
lính trơn đổ máu tan xương muôn phần
liều mình trận mạc xa gần
điệp trùng liệt sĩ con bần nông ơi!

Đến khi yên đất, lặng trời
nông dân bé mọn lại cười, lại ru…
ai lớt phớt, ai vi vu
nông dân vẫn phải cần cù mưu sinh.

Đất là ta, đất là mình
đất – người, người – đất nghĩa tình thẳm sâu
thái bình rồi vẫn còn đau
quan tham nhan nhản, mặt nhàu nông dân.

Giặc ngoài tan lại thù gần
nghe trong đất những âm thầm cuộn sôi
nông dân vạn đại muôn thời
khi nước lặng, khi sóng dồi triều dâng.

nông dân, nông dân, nông dân
buồn vui bao nỗi xa gần ai hay?
dưới trời để ngừa bàn tay
có bao cay đắng, đắng cay lên mầm

nông dân
nông dân
nông dân

Nguyễn Hữu Quý - Nơi tôi gọi là Tổ quốc