Nhớ làn khói bếp xa xôi
còn nghe lục bục cơm sôi mé chiều
mẹ ngồi bên cạnh nồi niêu
tương cà đội nón, canh riêu cua đồng.

Xa xôi cái thúng, cái nong
đựng mưa nắng, đựng hao hong mùa màng
kẽo cà kẽo kẹt thôn trang
võng đay đưa đẩy cả làng ru nhau!

Mái nhà, nơi tuổi thơ của nội!

Mái tranh canh ngọn đèn dầu
khuya khoắt vặn nhỏ, miếng trầu ngủ cay
vườn sương dế gáy trăng gầy
cú kêu thắc thỏm đêm đầy âu lo…

Tôi đi không hết cánh cò
bay la bay lả bây giờ xa xôi
sông quê nhiều lở, ít bồi
bão giông cũng lắm đất trời khó yên.

Xa xôi câu chuyện thần tiên
dù rằng hương khói phủ đền nhiều hơn
dở, hay trà trộn chờn vờn
mẹ sinh ta dại khó khôn lại đời!

Nguyễn Hữu Quý - Nơi tôi gọi là Tổ quốc