Xuân về con lại nhớ Người
Đã bao đào thắm không cười cùng con
Bố còn nghe vọng núi non
Trăm năm hát khúc ru mòn giấc sông
Nhớ ngày hanh giá mùa đông
Khoác manh áo mỏng chân không tất, giày
Bố theo các chú đi xây
Bàn tay chai sạn thêm dầy tầng vôi
Thấp chìm dưới đáy bậc đời
Nâng con bước đến chân trời xuân hương
Khuya côi nhịp giấc phố phường
Bóng Người vể lối yêu thương dỗ dành
Con mong kết được sợi xanh
Tuổi mình phủ kín nếp nhăn mắt Người
Cúi nhìn tóc bố màu vôi
Lòng con bỗng nổi một trời bão giông
Bây giờ bố ngủ trên đồng
Lắng con bước tiếp đường vòng nhân gian
Thắp hương tảo mộ tuần hoàn
Nghe trong gió lộng vang ngàn tiếng xưa