Có một ngày Giêng Hai
sương mù câu hát cũ
thẫn thờ sông nhớ ai
mặt buồn soi bóng cỏ
Cánh buồm không trở lại
chân trời tím chiêm bao
ta thành cơn gió dại
hoang vu chốn ngọt ngào
Ngày mung lung chấm lửng
rét nối dài tiết đông
thôi đành nhờ quang thúng
gánh bến về với sông.