Có người đàn bà chả sợ thời gian
Mặc dấu chân chim hằn ngang đuôi mắt
Nàng khóc hay cười bằng trái tim chân thật
Dẫu ai người giả dối đến đâu
Có người đàn bà dần quen với khổ đau
Cười mỉm miệng đòi chân sải bước
Học an nhiên trước mọi điều mất – được
Mắt vô tư loáng tia nắng trời
Sở thích giục nàng rong ruổi nơi nơi
Đằm đẫm với thiên nhiên sẻ chia cuộc sống
Nhịp nhịp yêu thương san cho từng cánh cổng
Có người đàn bà chẳng sợ thời gian!
Lan Thanh