Sữa đã nồng bên góc phố người ơi
Cơn gió thoảng có tiếng rơi vội vã
Ta bất chợt thấy tim mình thật lạ
Vớt trăng vàng nghiêng ngả bước du miên

Lãng đãng say trút bỏ mọi ưu phiền
Làm chiếc lá bay qua miền du đãng
Ta bỗng nhận giữa ráng chiều chạng vạng
Một bóng hình năm tháng chẳng phôi phai

Không có mô tả.

Đứng nhìn em mà không thể buông lời
Em ở đó vẫn hình hài đôi tám
Và ánh mắt làm tim ta từng chạm
Vẫn nét ngây thời chưa bám bụi trần

Muốn lại gần nhưng chân cứ lần khân
Dường như sợ nên ngại ngần chẳng dám
Ta bỗng thấy có một điều lạ lẫm
Chợt giật mình bóng em chậm trôi qua…

Giấc du miên làm lệ ướt mi nhoà
Ta vẫn đợi thế mà ta vẫn đợi
Đợi cái lúc bóng hoà vào đêm tối
Để gặp người xoa nỗi nhớ người ơi…

18/08/2022

Qúy Ngọc