Nghe từ cơn gió nhẹ nhất
những ngọn khói ầu ơ… ầu ơ…

Vườn đã sang tên
sân nhà đổi chủ
về đâu rêu phong dấu chân mẹ cha?

Khói chiều

Mắt dừng cổng lạ
không còn khép mở hai cánh trầu cay!

Ta chỉ còn sở hữu
những chiếc lá khô cong và ngọn khói
đẹp như vũ điệu quê mùa
trong cuộc hồi hương xưa
khi mẹ cha chưa thành mây trắng…

Nguyễn Hữu Quý - Nơi tôi gọi là Tổ quốc