1

Mạ sinh con ở Quảng Bình
phía biển trăng lên soi từng vú cát
tháng tư, chưa qua kỳ giáp hạt
làng ở cuối sông tim tím hoa cà.

Vọng tới đầu nguồn mây trắng đèo Mụ Giạ
tiếng oa oa lẫn vào gió quê mình
nửa biển, nửa rừng hòa trong con bịn rịn
một vạt mặn cay che chở suốt đời.

QUẢNG BÌNH - Bến đò Mẹ Suốt

Quảng Bình, con gọi Quảng Bình ơi
dải đất hẹp mà mênh mang đến thế
lát khoai deo cũng ngấm mùi nắng bể
nuôi câu thơ là đọt bí hoa vàng.

Bóng Trường Sơn đổ xuống cánh đồng làng
ôi, con nhớ bóng mẹ hiền cặm cụi
bao nẻo gập ghềnh, những vùng sáng tối
vẫn nụ cười trong nón lá bình yên.

Con biết quê mình có hang động thần tiên (1)
hút du khách bốn phương về chiêm
ngắm nhưng với con mạ mới là di sản
dẫu mạ mảnh mai một ngọn lau mềm!

Những năm đạn bom con chẳng thể nào quên
làng xóm tan hoang, máu bầm cát cháy
trong giấc mơ con còn gặp lại
những ai chưa đến được hòa bình.

2

Mạ sinh con ở Quảng Bình
điệp khúc hò khoan chẳng bao giờ mất
đi đâu, ở đâu cũng gánh theo mộc mạc
dại, khôn chi con cũng thiệt lòng.

Vững chãi núi non, mềm mại suối sông
bát ngát bao la biển Đông trước mặt
khi vui thì cười, khi buồn thì hát
điệu cheo leo, điệu lới lắc trộn nhau.

Muốn nói bảy câu nén lại chỉ một câu
giọng lấp vấp, cứ nhận mình trọ trẹ
cái thói đa tình thì tuổi nào cũng thế
yêu cho thơ đâu chỉ có riêng mình.

Lúc kiêu hãnh ngẩng đầu, khi mềm lòng nhường nhịn
và âm thầm nẻo khuất, mạ ơi
mỗi đớn đau con thường nghe mạ gọi
để trở về với những giọt sương khuya.

Những cơn mưa trên mái rạ đầm đìa
con đã thuộc sau nhiều lần vấp ngã
đạn đầu trái ớt mọi cay lên trời chói lóa
vị cội nguồn con chả dám đánh rơi.

Câu ru, câu ru một thuở cọc còi
con hành khất vào miền xưa cũ
mới biết mình ân tình chưa đủ
ơi Quảng Bình, nơi mạ đã sinh con!

Hà Nội, cuối tháng 3 năm 2017

1, Phong Nha – Kẻ Bàng là di sản thiên nhiên thế giới.

Nguyễn Hữu Quý - Nơi tôi gọi là Tổ quốc