Ninh Bình ơi ta đã trở về đây
Xanh đất xanh cây ngút ngàn mong ước
Dáng núi nghiêng nghiêng soi mình trong bóng nước
Tam Cốc xanh ngây ngất một dòng trôi

Thành Hoa Lư vững chãi giữa đất trời
Đền Đinh Lê uy nghi quanh năm khói toả
Đường Tràng An thênh thênh thuyền vào ra thong thả
Non nước xanh ngời như ngụ chốn bồng lai

Không có mô tả.

Cảnh sắc nguyên sơ chẳng thể nào phai
Dấu chân cha ông ngàn năm mở cõi
Tuyệt tịnh cốc vẫn mơ màng đứng đợi
Hang múa níu chân người sơn thuỷ hữu tình say

Vịnh không sóng – đầm Vân Long nức tiếng bay
Bướm rập rờn rừng Cúc Phương vẫy gọi
Chùa Bích Động cổ thiêng lưng chừng núi
Thanh tịnh yên bình trầm lắng những suy tư

Chưa nhấp rượu đào mà thấy ngất ngây mơ
Này núi
Này sông
Này cung đàn nhị
Lời xẩm ai ca sao lắng lòng đến thế
Tình đất tình người vương vấn mãi trong tim.

Vương Lan