Bỏ quên cho chiếc bóng giận mình mà mượn đêm về vần vũ
Nhuộm tứ bề để đục khoét tiếng thiết tha
Máu nào lại muốn rời khỏi da
Cứ nhẹ nhàng thắp lại
Ngày tà còn trăng

Tha thứ cho chiếc gai đã đâm vào tế bào rỉ rả
Vốn sinh ra hình hài lưỡi nhọn
Làm đau những bàn tay đến gần nào chạm được hư không
Cái hằn của vết thương bào mòn phần nào bóng loáng
Sẽ lục ngọn lửa hận thù
Sẽ trầm thêm đôi mắt thiên thu

Tại Sao Phải Tha Thứ ? | ĐA MINH ROSA LIMA

Xóa đi tháng ngày đôi chân biền biệt theo lẽ lời
Mượn xa xôi để đắp đầy cho loang lổ
Tận cùng nơi từng con phố
Lòng cố cầm lòng tóc trổ mùa hoa

Tha thứ khi cánh nhạn mang mình gửi chốn phong ba
Cái tổ nhỏ lung lay giữa những mùa mưa đua tranh nắng
Ai cũng cần an lành
Dẫu không phải nơi bên ngày cũ đã cặn mành ra khơi

Một đôi lần bỏ lại hết nghỉ ngơi
Chỉ cần yêu thương đám mây, chiếc lá
Từ mộng vô thường.