Lại sắp tết rồi
Ngỡ tháng chạp dài lê thê trong mưa phùn gió bấc
Có ngờ đâu lại vùn vụt trôi hối hả, vội vàng
Chợt nhớ mẹ cha ta xưa vẫn hay thở than
Tết đến sau lưng, con nít thì mừng người lớn thì lo…
Giờ ta cũng lo những điều vụn vặt trong vòng nhân gian hữu hạn
Mỗi tết về thêm hằn vết cuộc mưu sinh.
Tháng chạp thong dong về ta thảng thốt giật mình
Chẳng có lương tháng mười ba, chẳng bổng lộc, quà cáp gì nên đêm đêm khó ngủ
Hoang hoải nhìn đàn chim di trú
Lại thương ai tất tưởi lo tàu xe về quê trong chuyến khứ hồi.
Những tờ lịch cuối năm thanh thản hay mệt nhoài mà nhẹ bẫng lặng rơi ?
Thương vợ trăm thứ phải lo
Nào quần áo mới cho con, lễ lạt nội ngoại đôi bên, rồi bánh kẹo, hương hoa, cau
trầu, cá thịt…

Tháng Chạp là tháng mấy? Tại sao lại gọi là tháng Chạp

Người ăn thì nhiều người lo thì ít
Được gã chồng để nhờ thì đang tất bật cùng bạn bè những cuộc nhậu tất niên.
Tháng chạp trôi qua, còn ta lại ước về cái thuở hoa niên
Chợ tết nôn nao trống lùng tung, tò he, pháo đùng pháo chuột
Người đông nghịt, trẻ con không tài nào chen được
Mẹ dỗ dành con đi bù vào phiên chợ “sáng đầu năm”
Tháng chạp khoan thai
mà dân quê mình đang tất tưởi cấy cày cho kịp nốt mùa xuân
Cây mạ run run thương bàn tay người tê cóng
Tháng chạp bâng khuâng,
nghĩa địa làng phảng phất hương thơm gọi tên người khuất bóng
Trở lại gia đường ngồi ngắm xuân về sau nải chuối xanh.
Cũng 30 ngày thôi mà sao thời gian trôi nhanh !?
Tháng chạp dần chìm sâu vào đêm trừ tịch
Ta vọng tưởng, ngày xưa … cổ tích
Thuở quê còn ngọt mát điệu ca dao.
Tháng chạp lẫn vào trong màu tím hoa tàu bay, sắc đỏ hoa đào
Trong ngõ làng lầy trơn bấm bàn chân tóe máu
Tháng chạp lẫn trong ánh mắt tha hương vọng quê đau đáu
Bữa cơm tất niên nay cũng khác mất rồi
Chắc mùa xuân đến tự lòng người…!