LÃNG ĐÃNG TÔI VÀ EM

Tôi – em ngờ ngợ mưa ngâu
Để cho thương nhớ mang sầu tháng năm
Tình trong nhau đã độ rằm
Tương tư nặng giọt… môi trầm hắt hiu.

Tôi – em ngờ ngợ chắt chiu
Ngàn khơi mới biết nâng niu bóng chiều
Phấn hương một góc cô liêu
Vịn đêm tay níu cho phiêu du tình

Tôi – em chia một điêu linh
Sông quê chia một bóng hình sang ngang
Muợn duyên xưa đã bẽ bàng
Một lần ngờ ngợ vội vàng… tôi em.

MỘT LẦN NHAU QUA MÙA

Nắng qua thềm mắt cỏ biếc long lanh
Tiếng vọng bài ca dao từ miền nhớ
Em rung tay hái mùa về bỡ ngỡ
Ngõ hồn ai chơi vơi tiếc nuối lá xanh

Lời trần tình cuốn lại những riêng mang
Em ru giấc bình yên trong hương cỏ
Mai dẫu xa mơ hoài lời chưa dám ngỏ
Chốn vô cùng ơn nhau một mùa sang

Lá vẫn rụng như muốn vàng mùa cũ
Tóc thôi xanh như muốn cả màu sương
Ta pha trộn nỗi buồn trong lời khóc
Khóc trăm năm khóc một cuộc vô thường

Mùa gọi nhau một cái tên thầm lặng
Lạc nhau chưa em mà tình đã vô biên
Trái mộng chín giữa một đời hương cỏ
Phải lòng nhau như tìm giữa cô miên.

Hoàng Chẫm