Nội ơi đâu phải hạt mưa nào rơi xuống đời cũng trở về trời
Hát khúc riêng mang
Hoa khế lúc nở rồi vội tàn
con đốm thắp cả trời mà hoang mồ bóng tối tự thân

Có lẽ những người nằm lại quê người đến hơi thở cuối cùng chưa hết phân vân
Nỗi quê vẫn chảy ròng trong tế bào u uất
Con ngươi đã bao lần thôi đục
Hơi thở hiến đời cho những đa đoan

Nội tôi | 1BOOK.VN

Mỗi lần nếm giọt sầu loang qua bờ vai run rẩy
Có phải bóng người vừa chạm bẫy thiên thu
Trong lồng ngực mịt mù
Bòng bong chưa kịp tạc
đời vừa vữa bong

Đâu ngôi sao nào cũng đi vào giấc mộng
Biết con cá về kịp không
Cho bãi bùng vơi sóng
Cho mắt người đừng ngóng
Những vệt sáng
Xẹt qua
Hoang hoải nửa đời

Nội ơi, cải trời
Xanh gốc, bạc ngời
Chờ bay.