Con về cởi áo phong sương
vắt lên liếp nứa mà thương tiếng bầm
mùa chiêm vàng đẫy góc sân
lưng còng khóm lúa đang lần lựa phơi
Vốc lòng uống vụm nguồn khơi
chảy vào huyết quản về thời ấu thơ
lần trong tiếng gió hạ mùa
nhang trầm thơm thảo bàn thờ thái sơn
Nón mê phe phẩy gần hơn
mát sang cả chõng tre con đương ngồi
nhà ai vọng tiếng à…ơi…
giật mình còn tưởng tiếng đời trong con!