Anh có phải tiếng ve
Gọi hạ thương vừa tới
Giọt sương mai vời vợi
Lay hoa lá vẫy chào
Anh có phải trời cao
Mây bồng bềnh thủ thỉ
Chú ve sầu mải nghĩ
Khúc ca buổi dạo đầu
Anh có phải nơi đâu
Vạt nắng vàng buông khẽ
Chiều hoàng hôn thở nhẹ
Nuối ngày đã ngủ yên
Anh có phải dịu hiền
Tà áo ai trắng quá
Cánh bằng lăng tím lạ
Nhẹ rớt xuống bờ vai
Anh có phải đường dài
Giữa cằn khô đồi cát
Gió mưa còn lang bạt
Gọi xương rồng trổ hoa
Anh có phải vỡ oà
Hạ đã sang rồi đó
Đất trời đang bỏ ngỏ
Biến trùng khơi ngọt ngào
Anh có phải chiêm bao
Mùa nhón chân rất nhẹ
Thế gian ngân nga khẽ
Tiếng tơ trời vấn vương.
Trịnh Thanh Hằng