Mẹ dạy con trò chơi thời thuở nhỏ,
Như ngày thơ, trong giấc mơ nhắc nhớ.
Mẹ đã từng chơi, suốt thời thơ ấu,
Cùng bạn bè, ghi dấu những ngày xanh!

Vậy mà vui, những đêm đông đốt lửa,
Và cả những đêm hè, trăng vằng vặc tuổi thơ!
Con của mẹ bây giờ thật ngây thơ,
Chỉ biết đến ti vi, sờ mát, ai pát và gêm thôi.

Tội nghiệp con và những đứa trẻ!
Thật đáng thương thời a còng rộng mở.
Chẳng được soi gương trong bóng nước mặt hồ,
Chẳng có chiều đầy trăng hay mưa giăng lối nhỏ.

Chẳng biết cù và cũng chẳng được chơi u
Chẳng có khoảng sân rộng rực rỡ nắng vàng.
Chẳng có mùa thu dịu dàng trong hương cốm lá sen.
Chẳng có mùa đông hao gầy bên bếp lửa.

Chẳng như ngày xửa, ngày xưa của mẹ.
Vì vậy, tiện đây mùa covid đang còn,
Hai mẹ con mình cùng lăn tròn, lấm bẩn,
Giản dị,
Tinh nghịch,…
Cùng vui đùa thỏa thích!

Như cổ tích những ngày xưa ùa về.
Miễn con vui là mẹ cười hạnh phúc,.
Cho con cả một trời thơ ngây, trong trắng!
Cho lòng mẹ, thỏa những ước mong!
Trong sáng ngày xưa, bao giờ trở lại?