Em có thấy chiều nay trời nổi gió
Phía xa xăm hư ảo một ánh nhìn
Tay khẽ nắm nhớ tuổi nào tóc biếc
Một cái nhìn còn ấm mãi trong tim.

Tôi vội đi tìm những bình yên không xa xôi

Em vẫn thế, vẫn là em đấy chứ
Tháng mười hanh hao, gió lạnh đầu mùa
Chiếc khăn mỏng ôm một bờ vai nhỏ
Kể chuyện gì về những ước mơ xưa?

Em cứ thế… Và ta là hai nửa
Cứ song song như vậy suốt cuộc đời
Và nỗi nhớ mỗi khi trời nổi gió
Nhắc một người… Nhắc cả những xa xôi…