Ta là con cáo nhỏ
Ngồi trên cồn cát vàng đã quá trăm năm
Ta vẫn chờ người mang áo đỏ
Kẻ đem trái tim ta lạc lối trở về…
* * *
Những cơn gió thổi cuộn từng đụn cát cuốn tung lên bầu trời rồi rớt xuống, lả tả như những hạt tuyết rơi. Gió vờn cát đuổi nhau đến tận cuối chân trời, nơi tiếng hát tình ca luôn vang mãi.
Đụn cát trũng xuống lại có lớp cát mới phủ lên. Cồn cát này chẳng bao giờ thay đổi, như trái tim ta vẫn mãi chờ chàng…
“Tiểu Đình, Tiểu Đình? Ngươi vẫn ngồi đó sao? Mặt trời sắp lặn rồi, bóng đêm sẽ khiến con đường bị ăn mất đấy.” A Hàn đứng dưới chân cồn cát, vẫy vẫy cái đuôi màu lam đẹp mắt gọi ta. Ta biết cũng đã sắp hết giờ, đợi ngày mai ta lại quay lại đây trông ngóng.
“Ngươi tìm ai mà suốt ngày ngồi trên đó thế?” A Hàn luôn miệng hỏi, còn ta thường không thích trả lời.
“Ta biết rồi, ngươi tìm anh chàng nào thật đẹp trai xuất hiện chứ gì? Bà bà nói ngươi đang đợi một con người, nhưng con người làm sao đẹp bằng hồ ly chúng ta được?”
Ta để mặc A Hàn lảm nhảm suốt cả đường về, chỉ mỉm cười đôi lần cho có lệ. A Hàn biết ta không thích nói, mà cô nàng cũng chỉ thích ta nghe. Bởi vì ta chưa từng chê cô nàng nói nhiều như những hồ ly trên núi khác.
Ta là Vân Đình, tên thường gọi là Tiểu Đình, một con hồ ly màu trắng vô cùng xinh xắn. Cáo trong rừng bao kẻ mê đắm vẻ đẹp của ta, nhưng ta biết người ta chờ không bao giờ là họ. Mặc cho biết bao lời ong bướm rủ rê, ngày mỗi ngày ta chỉ biết trèo lên cồn cát ngồi nhìn về phương xa vô định.
Ta biết một ngày người ta chờ nhất định sẽ tới. Bởi người đã hứa bên ta ngàn kiếp ngàn đời. Nên ta vẫn chờ dù tuyết phủ mưa rơi, ngày mỗi ngày chưa lúc nào ngơi nghỉ.
Ta nhả trong miệng ra một viên ngọc trắng, dưới ánh trăng nó lấp lánh ánh vàng. Viên ngọc này ta đã luôn mang, từ kiếp trước qua kiếp này chưa rời xa nửa bước. Nhờ có nó mà khi uống chén canh Mạnh Bà ta đã không quên kí ức, ta là ai và người ấy là ai…
Ôm kỉ niệm xưa ta dần trôi vào giấc mộng, những tháng ngày ngắn ngủi nhưng hạnh phúc nhất đời ta. Kiếp trước chẳng có duyên, mong kiếp này gặp lại, ta và chàng nhất định sẽ thành đôi.
Đêm qua có bão lớn, sớm nay đường núi vô cùng trơn trượt. Có đoạn sạt lở, có đoạn cây đổ ngang chắn hết lối đi.
“Tiểu Đình, Tiểu Đình? Ngươi vẫn xuống núi sao? Đường bị ăn hết mất rồi, không đi được đâu.” A Hàn lon ton chạy theo khi thấy ta quẩy gùi lên vai chuẩn bị ra khỏi bản.
“Mi ở nhà đi, đi theo ta làm gì? Nguy hiểm lắm.” Ta quay lại nói với A Hàn.
Con bé dậm bốn ngón chân nhỏ xíu, phụng phịu nhìn ta:
“Ngươi lại chê ta linh lực kém không thể biến thành dạng hình người như ngươi chứ gì? Ngươi chê ta đi theo ngươi gây phiền phức chứ gì? Ta không chịu đâu.”
A Hàn lại nhõng nhẽo rồi, ta thật phiền não với nó. Chẳng qua là nó lại muốn đi chơi nhưng không dám đây mà. Nhưng đường sá thế kia ta thực không dám đèo bòng theo nó.
Thấy ta vẫn quyết tâm đi, A Hàn dường như không phục. Nhưng chẳng còn cách nào khác, nó chỉ biết gào lên với bóng lưng ta:
“Ngươi cứ đi xuống núi đi, còn ta sẽ mách bà bà!”
Đôi chân ta cứ thoăn thoắt đi không hề dừng lại. Ta biết A Hàn chẳng dám mách đâu, nếu có thì lần sau nó đừng hòng được đi theo ta nữa.
Con đường dốc trơn trượt, bùn sình văng ướt giày hoa. Ta vẫn đi dù biết bao khó nhọc. Không hiểu sao ta có niềm tin rằng phía trước có người ta hằng mong đợi.
Cuối cùng ta cũng gặp được chàng, một nam nhân bị vùi thân dưới bùn và đất. Một khúc cây bật gốc đè ngang người chàng, những cành gẫy và lá rụng phủ kín mặt chàng. Ta cẩn thận gỡ từng mảnh nhỏ, đỡ chàng lên và tìm cách kéo về nhà.
May mà A Hàn đã đi chơi nên không còn ai luôn mồm lải nhải nữa. Ta nâng chàng lên gường, thay quần áo và lau rửa vết thương. Chỉ cần truyền một ít linh lực thôi có lẽ sớm mai chàng sẽ tỉnh. Ta nhìn chàng nằm an tĩnh, ngón tay trắng khẽ vuốt khuôn mặt chàng. Vẫn hương thơm ấy vẫn dáng hình như thế, chàng và ta đều chẳng đổi thay qua hai kiếp, nhưng kí ức của chàng thì đã mãi chôn sâu.
Ta không cần chàng nhớ ta, những đoạn quá khứ bi thương đau buồn chỉ cần mình ta khắc ghi là đủ. Ta muốn một kiếp này chúng ta thật hạnh phúc bên nhau. Sư tổ mẫu đã có câu: Kí ức có thể quên, nhưng cảm giác yêu một người khó có thể tàn phai theo năm tháng… Ta tin rằng chàng có thể quên nhưng trái tim chàng vẫn nhớ đến ta.
Tiếng chim hót lảnh lót bên gian nhà, hương hoa sớm đang vui đùa với gió. Ta bị ánh nắng ban mai khẽ khàng đánh thức, hóa ra ta đã ngủ quên bên cạnh từ lúc nào.
Ta đưa tay sờ trán chàng, đã không còn sốt nữa. Ta mở toang cánh cửa để nắng ấm tràn vào nhà, như thế sẽ tốt cho sức khỏe của chàng. Khẽ khàng cho chàng ngủ, ta bận rộn xuống bếp xắt nấm cắt rau, bỏ gạo vào nồi hầm cháo chim câu bổ dưỡng. Tất cả những món ăn của con người kiếp trước ta còn nhớ, tất cả những lời chàng dạy dỗ ta còn ghi. Kiếp trước chàng chăm sóc ta, kiếp này ta đền đáp.
Cháo vừa kịp chín thì chàng đã tỉnh. Có lẽ chàng bị đánh thức bởi hương thơm của nó chăng? Ta đỡ chàng dậy, thổi từng muỗng rồi cẩn thận đút cho chàng khỏi nóng.
“Tại hạ là Lưu Trí Khiêm, vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng. Xin cô nương có thể cho ta biết tính danh, ta nhất định sẽ dốc tâm đền đáp.”
Chỉ tâm thôi chưa đủ, ta muốn cả tấm thân chàng liệu chàng có đồng ý không? Ý nảy trong đầu nhưng ta chẳng nói ra, vì ta sợ dọa cho chàng sợ.
“Ta là Vân Đình, chàng có thể gọi là Tiểu Đình. Ta không cần chàng đền đáp gì cả, chỉ mong chàng khỏe mạnh là ta vui rồi.”
Cùng nói chuyện đôi câu ta mới biết chàng lặn lội từ xa xôi lên Kinh ứng thí. Đường xa khó nhọc, phải đi ngang qua ngọn núi này, không may đất lở ngã cây, sém chút nữa thì bỏ mình nơi rừng hoang cô độc.
Sợ trễ thi nên sau vài ngày hồi phục sức khoẻ, chàng vội vã xin từ biệt. Thực ra nếu không có linh lực ta lén rót vào thì chàng chẳng khỏi bệnh nhanh chóng thế đâu. Trước khi chia tay, ta hỏi chàng liệu có khi nào gặp lại? Chàng đưa ta một miếng ngọc khuyết làm tín vật, hẹn một ngày không xa gặp nhau chốn kinh thành. Ta nâng niu trên tay ngọc pha lê quý giá, như thể chỉ sợ lỡ buông tay thì nó chẳng thể vẹn nguyên nữa vậy.
Chàng lên đường khi mặt trời còn chưa tỏ, ta đứng trên cồn cỏ nhìn bóng lưng chàng hòa tan trong những tán lá xanh.
* * *
“Ngươi nhìn ngắm cái gì hay thế? Cho ta xem có được không?” A Hàn xuất hiện sau lưng ta tự lúc nào, tò mò hỏi.
“Nếu ngươi không cho ta xem thì ta sẽ mách bà bà chuyện mấy ngày trước ngươi đem đàn ông về nhà.” A Hàn lại giở trò dọa dẫm.
Ta nhét vội miếng ngọc vào trong tay áo, chỉ về phía giá gỗ trong buồng, đánh lạc hướng nàng ấy:
“Mi có thích chiếc áo tơ ngũ sắc kia không? Ta mới may xong tối qua đấy.”
A Hàn nghe nhắc đến chiếc áo, hai mắt sáng long lanh hò reo sung sướng, quên bẵng đi việc vừa đòi ta miếng ngọc. Nàng ấy thích chiếc áo đó kể từ khi ta mới đem nguyên liệu về nhà, cứ háo hức mãi chờ ngày ta hoàn thiện là mặc thử.
“Ngươi cho ta á?”
Ta gật đầu, để bảo vệ vật báu thì một chiếc áo có sá gì, thích thì ta có thể may cái khác.
Chiếc áo này rất đặc biệt, với hình dáng con người, nó là bộ xiêm y lộng lẫy, khi trở về dạng cáo thì lớp màu ngũ sắc như hòa tiệp cùng với màu lông khiến cho hồ ly càng trở nên xinh đẹp. A Hàn vẫn mong được trở thành con hồ ly xinh đẹp nhất, nàng ấy muốn nhận được ánh mắt ngưỡng mộ si mê của tất cả những con đực sinh sống trong rừng.
Ta biết tính phô trương của A Hàn, đáng lẽ ta không nên đem tặng áo cho nàng ấy mới phải. Vì chiếc áo đó mà nàng ta bị những thợ săn dòm ngó, đặt bẫy bắt đi. Khi Tiểu Hắc hớt hải chạy về báo tin, bà bà đã vô cùng lo lắng điều động hết hồ ly trong bản đi giải cứu.
Ta là con cáo đã tìm ra A Hàn đầu tiên, khi đó đang bị nhốt trong cũi sắt đen rỉ sét. A Hàn không còn là hồ ly xinh đẹp nữa, màu lông màu lam nhợt nhạt xác xơ bết dính vào nhau bẩn thỉu. Đầu và thân đầy máu, hơi thở sắp tàn chỉ còn một tia sống mong manh.
A Hàn thảm thương bao nhiêu thì ta lại càng trách mình bấy nhiêu. Để giữ mạng sống cho nàng, ta đã độ sang một nửa tu vi linh lực. Cuối cùng nàng ấy cũng có thể sống lại, còn ta trở lại dạng hồ ly không hóa thành người được nữa.
Đừng lo lắng cho ta, linh lực mất đi có thể tu luyện lại mà. Chỉ cần ta chăm chỉ thì ta sẽ sớm phục hồi như cũ.
Sau sự cố đó, bà bà quản chúng ta chặt lắm, không cho tự do xuống núi chơi như dạo trước. Ta không thể mỗi ngày lại lên cồn cát ngóng chàng, mà ta cũng không cần làm thế nữa, vì ta đã biết chàng ở đâu, ở Kinh thành xa xôi chắc là phồn hoa náo nhiệt lắm.
Mỗi đêm ngồi ngắm ánh trăng vàng, ta lại thêm nhớ chàng da diết. Ta hồi tưởng về những kí ức xa xăm, khi chúng ta trao nhau nụ hôn đầu tiên cũng vào một đêm vầng trăng tỏa sáng. Ta chẳng thể nào ngủ được, suốt đêm dài thao thức bâng khuâng.
Đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi nhỉ? Không giờ này ở nơi xa xôi ấy chàng có khỏe không? Chàng có thi đỗ như ước vọng chàng mong muốn? Ta tin chắc chàng sẽ đỗ bảng vàng áo mũ vinh quy, bởi kiếp trước chàng là vị sư phụ tinh thông tân thiên địa cổ.
Ta không thể chờ chàng quay lại tìm ta như đã hứa. Ta rất nhớ chàng, ta muốn gặp chàng. Có lẽ ta phải trốn bà bà thôi…
* * *