“Hồ lô, hồ lô đây, kẹo hồ lô thơm ngọt mới ra lò đây…”

“Ai bánh vòng, bánh mật, bánh hoa mai đây, ăn một miếng là quên ngay đường về…”

“Các cô, các chị, các bác, các dì, ghé mua trái cây tươi mới hái vườn buổi sáng đê…”

Lần đầu tiên ta nghe thấy nhiều âm thanh đến thế, đây là kinh thành của con người sao? Ồn ào và náo nhiệt, kẻ lại người qua chen nhau như mắc cửi. Xanh xanh đỏ đỏ đèn hoa giăng rực rỡ sắc màu. Ta nhảy lên đầu tường thấp, chạy qua những mái gianh khô, ta chui xuống gầm một xe hoa quả, len lỏi qua những bước chân đông cùng tiếng nói cười.

“Ê, có con cáo kìa, nó đang định ăn vụng bánh của tôi hay sao ấy? Đuổi nó, đuổi nó đi!” Một bà dì cầm cái chổi lông gà vút qua vút lại, ta vội vàng nhanh nhẹn né ra xa. Ta chỉ đang hít ngửi mùi thơm hấp dẫn thôi mà, nào đâu có ý định ăn trộm cái gì kia chứ?

“Không không, sao lại đuổi nó, mụ có biết lông cáo đáng giá bao nhiêu không? Tôi phải bắt nó lại lột da làm một chiếc khăn tặng vợ. “Một ông béo mập mạp tay cầm sáng loáng chiếc dao, trước mặt còn là một phản la liệt biết bao là thịt.

Thật kinh dị, ông ta là tên đồ tể hại biết bao sinh vật vô tội. Ta vội vã chạy thật nhanh, phải thoát khỏi tay những con người đáng sợ. Kiếp trước đời ta chỉ biết đến sư phụ, luôn có người bao bọc chở che, ta chưa từng phải chứng kiến những cảnh máu me đáng sợ, chỉ trừ phần ký ức kinh khủng đó mà ta biết bao lần đã muốn lãng quên.

Ta chưa thể biến thành hình dáng con người, cứ mang lốt cáo thế này đi ra đường thật là nguy hiểm. Vì thế ban ngày ta luôn phải trốn, đêm tối buông dần ta mới dám ló ra.

Ta núp trong một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang, nơi đó thi thoảng có những kẻ ăn xin lai vãng. Đêm nay họ cũng ngủ lại đây, cách ta bên kia bức vách. Ta nằm nghe họ nói chuyện về tân khoa trạng nguyên năm nay, rằng ông ấy tài giỏi ra sao dung mạo thế nào, họ còn nói người đang ở trong phủ mới do chính Vua ngự ban.

Ta vểnh tai không bỏ sót một chữ, nghe họ tả thì đích thị đó là chàng rồi. Ta sung sướng khi chàng đã đỗ đạt làm quan, được Vua phong làm quan tam phẩm. Chức quan đó hình như to lắm, được lên triều mỗi ngày giáp mặt với Vua. Bỗng dưng ta cảm thấy ghen tị, ông Vua đó thế mà có thể ngày ngày nhìn thấy mặt chàng, còn ta đến một góc áo cũng chưa nhìn thấy.

Sớm tinh mơ khi mặt trời chưa thức, ta rời miếu để đi tìm chàng. Theo sự miêu tả của mấy tên khất cái, ta đến được phủ Lưu Gia.

Hai chữ kia kìa, giống y như nét chữ của người treo trên cổng cao ngày trước. Bỗng nhiên nhìn thấy nó ta cảm thấy lòng xúc động bồi hồi. Ta không đi lối cửa chính mà nhảy tường vào, vì ta biết cổng luôn có người canh gác.

Trong Lưu Phủ yên tĩnh hơn phố phường ngoài kia nhiều. Có những hàng trúc xanh ngát, có tiểu đình bên hồ ngắm cá lội tung tăng. Ta bắt đầu tưởng tượng ra nhiều thứ, nếu chỗ này treo một cái đèn lồng to thêu chữ Khiêm, bên kia vẽ bức họa lớn có chữ Đình, rồi thì giữa hoa viên bày một bàn đá lớn, thêm một ấm trà hoa bưởi nữa thì càng tuyệt biết bao. Thật giống như Lưu Gia của ta trong kí ức.

12 chòm sao] The Werewolf Game - Giới thiệu nhân vật (1)(Đã chỉnh sửa) |  Phim hoạt hình hay, Cosplay anime, Anime

Đêm đến, ta theo mùi hương quen thuộc tìm được đến phòng chàng. Chàng đang ngủ, tay đặt ngang trên bụng thật nghiêm trang và an tĩnh. Chàng đẹp tựa một bức tranh, đẹp đến mức mà vạt trăng cũng muốn lẻn qua cửa sổ đùa nghịch trên hàng mi rợp dài như cánh bướm đêm.

Ta cũng muốn cùng trăng ngắm chàng đang say ngủ. Ta muốn cuộn tròn rúc trong lòng chàng như trong những giấc mơ. Và thế rồi ta chẳng biết mình ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Sớm mai thức dậy, ta giật mình khi người như trái bông lăn tròn xuống đất. Giơ cái tay dụi mắt ngái ngủ ta còn muốn nằm thêm. Sư phụ lại đánh thức ta rồi, ta vẫn còn muốn mơ một lúc nữa.

“Sao lại có con cáo trong phòng ta?” Ta nghe thấy tiếng chàng hỏi chính mình, ta chợt nhớ ra đây không phải là kiếp trước.

Ta ngồi thẳng lưng, một chân trước đưa lên dụi dụi mắt.

“Ta là Vân Đình, chàng có còn nhớ ta không? Ta là người đã cứu chàng trên núi dạo nọ.”

Nói xong ta nhìn thẳng vào mắt chàng, tò mò đoán xem biểu hiện sẽ là vui mừng rạng rỡ hay ngạc nhiên tột độ đây? Cái đầu ta cứ nghiêng qua nghiêng lại, nhưng phía trước chỉ là khuôn mặt tĩnh lặng không có nét cười. Sao chàng lại không có cảm xúc gì vậy? Có điều gì không đúng ở đây, nhưng ta lại chẳng thể giải thích rõ không đúng ở điểm nào.

Ta vội vàng lấy ra miếng ngọc khuyết đeo trên cổ, có bằng chứng này chắc chắn chàng sẽ tin ta. Bởi vì hình dạng người và cáo khác quá xa, có lẽ chàng khó tin cũng là điều dễ hiểu.

Chàng cầm miếng ngọc, ngắm nghía thật kĩ.

“Đây đúng là miếng ngọc của Lưu gia, tại sao nó lại ở chỗ của ngươi?”

“Chính chàng đưa nó cho ta mà?” Ta ngạc nhiên hỏi lại, chẳng lẽ chàng không nhớ chút gì sao?

“Ta đưa nó cho ngươi ư?” Lông mày hơi nhíu lại tỏ chút đăm chiêu. Câu hỏi của chàng khiến ta bối rối. Nhưng ta cũng chỉ biết gật đầu.

Chàng nhét lại miếng ngọc vào trong ngực áo, cũng không hề trả lại cho ta, ta rất muốn đòi nhưng không biết nói thế nào cho phải. Chàng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ gọi quản gia phân phó sắp xếp chỗ ở cho ta. Ta lủi thủi đi ra cảm thấy trong lòng hụt hẫng, ít ra chàng cũng phải thắc mắc tại sao lại thay đổi hình dạng chứ? Chàng không hỏi một tiếng nghĩa là sao?

Nha hoàn trong phủ thấy ta được ở một phòng riêng thì bắt đầu bàn tán. Tại sao một con cáo thôi mà được đối xử tốt thế kia? Con cáo này có quan hệ như thế nào với chủ nhân? Họ đoán già đoán non mãi không ra nên không dám làm điều gì kinh động.

Thấy ta có thể nói chuyện, bọn họ đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Tại sao ta lại biết nói ư? Vì ta là cáo tu chân, đâu thể giống cáo thường? Nếu không thì tại sao hơn trăm tuổi mà vẫn mang hình hài thiếu nữ đôi mươi đôi tám chứ?

Do có thể nói chuyện nên ta và đám nha hoàn bắt chuyện với nhau rất nhanh, ta là một con hồ ly biết phép tắc lễ nghĩa nên bọn họ trở nên quý mến. Thế là những ngày sống trong Lưu phủ, ta đã có thêm bầu bạn đỡ cảm thấy buồn, song hình bóng của chàng thì từ sau ngày đó ta vẫn chưa tài nào gặp được.

“Lưu sư phụ đi đâu rồi?” Ta hỏi. Mấy nha hoàn nói đại nhân lên triều sớm rồi. Người làm quan thật là vất vả, cũng may kiếp trước người không làm quan, nếu không làm sao ta có thể mỗi ngày quanh quẩn bên người được?

Một ngày nọ ta thấy đám gia nhân trong phủ ai cũng rộn ràng tất bật. Hỏi ra mới biết là có Ngọc Lan quận chúa tới thăm, đó là con gái trưởng được Bắc Vương Gia sủng ái nhất.

Ta thấy họ chăng đèn kết hoa, tỉa lá dọn cành, cứ như là sắp mở tiệc linh đình vậy. Ta bỗng thấy tò mò về vị quận chúa ấy, địa vị nàng ta ra sao mà có thể được chàng ưu ái đãi ngộ đến vậy?

Cuối cùng thì ta cũng nhìn thấy, nàng ta đang ngồi trong đình ngắm cảnh uống trà, mùi trà ướp hương hoa bưởi tỏa ra thơm phức. Ta nuốt nước bọt đánh ực, trà đó đáng lẽ chỉ được mình ta uống thôi, tại sao nàng ta cũng được chứ?

“Tại sao lại có một con cáo nhỏ ở đây?” Quận chúa nhìn xuống chân chợt thấy ta ở đó. Hai tì nữ đi theo nàng nhìn thấy ta liền tỏ ra hung dữ đe dọa đòi đuổi đánh ta vì ta dám làm cho quận chúa nhà họ kinh sợ. Nhưng ta còn chưa làm gì họ cơ mà?

Nha hoàn Lưu phủ thấy ta liền vội vàng giải thích:

“Đây là khách quý của đại nhân, ngài đã dặn dò chúng tôi phải đối đãi thật tốt.”

Ngọc Lan quận chúa cả cười, nhìn ta bằng ánh mắt mỉa mai châm biếm.

“Một con hồ ly mà cũng làm khách ư? Xem ra Trí Khiêm rất có lòng yêu thương súc vật.”

Ta ghét thái độ của nàng ta, nàng coi ta chẳng xứng với loại người. Đã thế lại còn gọi thẳng tên húy của chàng, nàng ta là ai mà dám tác oai thế chứ?

Ta giận. Hồ ly chúng ta ít xâm phạm ai, nhưng một khi đã bị ai xâm phạm thì chúng ta không dễ dàng bỏ qua như vậy được. Ta nhảy bổ vào người nàng, dùng hết sức bình sinh mà bấm những móng vuốt lên mảng da thịt đó. Áo nàng ta rách, máu thấm ra. Nàng ta hét thất thanh rồi đẩy văng ta xuống đất.

“Con nghiệt súc dám làm đau bản quận chúa. Người đâu, đánh chết nó cho ta.” Nàng ta đứng lên, hai con ngươi không còn vẻ nhu hòa nữa mà giống như quỷ atula bất chợt nhập hồn. Đây mới đúng là con người thật của ả phải không?

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Một âm thanh nghiêm nghị vang lên. Đám nha hoàn vội vã hành lễ với đại nhân rồi tách ra hai bên nhường lối đi cho người bước tới.

Chàng xuất hiện. Ta mừng rỡ nhổm lên nhìn chàng, hai con mắt long lanh như hai hồ nước. Đã bao ngày rồi ta mới được gặp chàng đây.

Tỳ nữ của quận chúa sau khi hành lễ vội vã bẩm báo sự tình, ta quay về phía ả Ngọc Lan thấy nàng ta đang giả vộ đáng thương yếu đuối. Cái vẻ hùng hổ đầy khí thế ban nãy đâu? Ả ta thế mà đã vội che giấu đi rồi, thật là người khéo diễn.

Chàng nghe qua một lượt, cũng không quay sang hỏi ta có đúng như thế không? Chàng vội vã sai người nhốt ta về phòng, nếu không có lệnh chàng thì không được nửa bước ra khỏi cửa.

Tại sao lại thế chứ? Kiếp trước chàng luôn hỏi ta đầu tiên, tại sao kiếp này lại không hề nói với ta một tiếng?

Ta không phục, ta chỉ định nhảy lên bám lấy chàng để giải thích, nhưng quận chúa lại tưởng ta định ám sát nên vội vã đứng ra che. Nàng ta còn rất nhanh hất tay đẩy ta rơi vào hồ nước. Ấy vậy mà chàng lại xoay người đi thẳng không một cái ngoái đầu. Ta trong lòng chàng chẳng có ý nghĩa gì ư?

Ta rơi vào trong nước, ta không phải là cá, ta không biết bơi. Rõ ràng là mặt hồ phẳng lặng mà dưới đáy hồ lại có dòng nước xoáy cuốn ta trôi xa.

Ta không thở nổi, những cuộn nước xoay tròn cuốn ta chóng mặt, hình như ta va phải đá, những cạnh sắc cứa rất đau. Ta không biết mình đã trôi đi đâu, ta chỉ cảm thấy cuộc đời mình dường như đến đây là chấm hết.

Thế là ta chẳng thể gặp được chàng nữa, có phải không…