Chẳng biết tại sao sau đêm đó ta lại sốt li bì. Ta vốn là con hồ ly khỏe mạnh chưa bao giờ bệnh tật cơ mà? Trong cơn mê man ta lại thấy có người dấp khăn đắp trán, rồi lại có người bón thuốc cho ta. Ta biết đó là chàng, tại sao chàng lại ở đây?

Chàng sung sướng khi thấy ta tỉnh lại. Khóe miệng chàng cười nhưng ánh mắt lại chẳng cười. Giờ ta đã biết tất cả là giả tạo. Nhưng tại sao khi nhìn thấy sự giả tạo đó ta vẫn an lòng?

Có phải con tim ta đã mê muội đến hết thuốc chữa rồi không? Khi ta vẫn mở lòng với biết bao giả dối đó. Ừ thì cứ giả dối đi, còn hơn là bị chàng lạnh nhạt. Ta vẫn chờ nụ cười vốn chẳng thuộc về ta.

“Ta muốn hỏi chàng, chàng có yêu ta không?” Đột nhiên ta buột miệng.

Chàng lại hỏi lại ta rằng:

“Nàng có cảm nhận được trái tim ta không?”

“Không.” Ta lắc đầu, ta cũng muốn chàng đem nó cho ta cảm nhận.

Rồi ta nhìn vào mênh mông vô tận, ta bịa ra rằng ta có một viên ngọc cất kỹ bấy lâu. Loài hồ ly ta mỗi con cái khi sinh ra đều được trao một viên ngọc, chỉ khi gặp được tri kỉ tri âm mới đem tặng nó cho nhau.

Ta cúi xuống nhìn thẳng mắt người, cố gắng nhìn sâu trong hồ thu ấy nửa tia dao động. Nhưng ta chỉ thấy chàng nhỏm dậy hôn lên trán ta, lần đầu tiên có một nụ hôn khiến ta thảng thốt.

“Nàng nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung, ta yêu nàng chỉ vì nàng là nàng, không phải vì bất cứ viên ngọc nào cả. Đối với ta trái tim nàng còn quý giá hơn tất thảy thế gian.”

Ta bằng lòng với sự giả dối đó, như một liều thuốc ru ngủ cho chính mình. Thật bi thương và cũng tàn nhẫn biết bao nhiêu, khi biết tất thảy mà vẫn phải xem người diễn.

Trí Khiêm đi thì Ngọc Lan trở lại, hai người đổi vai xuất hiện trước mặt ta. Quận chúa đã gỡ đi vẻ đắc ý giương oai, bỗng nào ngồi sụp xuống khóc lóc cầu xin ta thảm thiết.

“Vân Đình, Vân Đình ta biết là cô yêu thương Trí Khiêm sâu đậm. Và ta cũng vậy cũng chỉ có bóng chàng thôi. Nhưng tiếc thay chàng lại chẳng yêu ta, chàng nói trong trái tim chàng chỉ có hình bóng cô mãi mãi. Nhưng Vân Đình ơi, ta cầu xin cô một việc, nếu cô yêu thì hãy cứu lấy chàng. Chàng bị trúng độc chẳng sống được bao lâu được nữa, chỉ có viên ngọc của cô là có thể cứu chữa được thôi.”

Nếu không biết sự tình thì có lẽ ta đã tin là thật. Lý trí ta có thể đề phòng con người, nhưng trái tim thì luôn chừa lối cho chàng. Biết là dối trá nhưng khi nghe tin chàng đau ta vẫn không thể nào chịu nổi.

Ta lại đến tìm chàng trong một đêm gió và mưa.

Chàng mở cửa, toàn thân tiều tụy. Mấy ngày không gặp mà người hốc hác đi nhiều. Chàng bụm môi ho vài ngụm, lòng bàn tay dính máu nhưng vẫn cố che đi.

“Nàng có khỏe không? Ta xin lỗi vì mấy hôm nay không thể qua thăm nàng được.”

Đến lúc này mà chàng còn nói những câu đó nữa sao. Ta dìu chàng lên giường nghỉ, lấy khăn lau đi vệt máu còn sót lại trên môi. Ta hỏi chàng bị bệnh gì mà chàng cứ một mực lắc đầu không nói.

“Ta biết hết cả rồi, chàng không cần phải giấu nữa. Quận chúa đã đích thân nói cho ta. Và hôm nay ta đem ngọc đến cho chàng.”

Ta đưa cho chàng một chiếc hộp gấm, trong hộp là viên ngọc Nhớ kiếp trước chàng đã cho ta. Dẫu sao vật cũng là của Lưu gia, ta chẳng qua chỉ là trả về cho chủ cũ.

Ghim của Kitsune Yokai trên Casais ❤ | Anime, Beast, Manhwa

Trí Khiêm không nhận, chàng đẩy lại cho ta. Ta thoáng ngạc nhiên, chẳng phải chàng rất mong chờ ta giao ra mới phải?

“Không, nếu đã là vật báu mà mỗi con hồ ly đều phải có thì ta không nên cầm nó trong tay. Ta không xứng với nàng đâu, ta không yêu nàng như nàng vẫn tưởng.”

Ta đứng sững chết trân tại chỗ. Tại sao những điều này chàng lại nói ra? Chàng có biết nó làm ta đau hơn khi chàng nói dối?

“Chàng cầm lấy đi, nó là của chàng. Không có nó ta không bị sao hết, nhưng chàng thì chắc chắn là có phải không?”

Ta nhìn thấy hai hàng lông mày chàng nhíu lại, tay bấu chặt nơi tim như thể nó thật đau. Chắc chàng không phải đang nói dối đâu, vì ta thấy những giọt mồ hôi hai bên thái dương chàng lấm tấm.

Cánh cửa phòng mở ra một lần nữa, người ngoài kia vai ướt đẫm chạy vào. Nàng ấy nhìn ta rồi nhào về phía chàng khóc lóc.

“Trí Khiêm, sao chàng lại giấu cô ấy. Chàng yêu cô ấy thì cũng phải cho cô ấy biết bệnh tật của chính mình. Đừng vì chẳng còn sống được lâu mà đẩy cô ấy ra xa như thế.”

Thú thật là đến lúc này ta chẳng phân biệt đâu là thật đâu là giả nữa. Mọi thứ rối mù như mớ bòng bong. Nhưng ý muốn ta đã quyết định rồi, ta vẫn phải trả lại cho chàng viên ngọc.

Ta đẩy hộp về tay chàng lần nữa, chàng lại vội vàng đẩy lại phía ta. Cả hai cứ như thế đùn qua đùn lại khiến người thứ ba đứng ngoài không chịu thêm được nữa.

“Đừng náo loạn lên có được không?”

Quận chúa giật lấy hộp ngọc trong tay ta, đứng ra quát cả hai người. Rồi Ngọc Lan hướng về phía chàng, lay lay hai cánh tay chàng:

“Chàng đã hứa với thiếp như thế nào? Tại sao chàng lại làm như vậy? Nếu không có vật này làm sao chàng có thể sống nổi nữa đây?”

“Ta không cần!” Chàng gạt tay Quận chúa ra rồi ôm ngực khuỵu xuống. “Các nàng ra hết cả đi, tim ta đau quá không chịu nổi nữa rồi.”

“Trí Khiêm? Chàng đau ở đâu?” Quận chúa rờ lên ngực chàng, hốt hoảng và lo lắng, có lẽ nàng ta cũng đã bắt đầu sợ. Rồi như nhớ ra điều gì, nàng ấy mở hộp lấy ra viên ngọc.

“Đây, đúng rồi! Ngọc này có khả năng chữa bệnh, thiếp phải cứu chữa cho chàng. Nhưng dùng thế nào đây? Cứ thế nuốt luôn hay phải nghiền ra thành bột.”

Trong lúc bối rối nàng ta cũng chẳng biết nên làm gì cho phải, tay cứ xoa xoa viên ngọc mấy hồi. Từ trong viên ngọc một làn khói trắng tỏa ra, chẳng mấy chốc mà tràn lan khắp phòng mù mịt.

“Khói, khói. Sao lại có khói nhiều thế chứ?”

Ta nghe thấy tiếng Quận chúa ho khụ khụ, hình như nàng ta không thở nổi nên đã bỏ chạy ra khỏi phòng. Rốt cục thì ta cũng đã nhận ra, người Ngọc Lan coi trọng nhất không phải chàng mà là chính bản thân nàng ấy.

Ta cũng bị khói bay vào mũi, nhưng ta lại chẳng thấy khó chịu gì. Chỉ giống như đang bềnh bồng lơ lửng giữa một đám mây, ta quờ quạng tay để tìm hình bóng chàng ẩn trong sương trắng.

“Trí Khiêm, chàng ở đâu?”

Không gian lặng yên hồi lâu mới có lời đáp lại.

“Ta… ở đây… Tiểu Đình, sư phụ ở đây.”

Ta lắp bắp chẳng ra hơi, ta không thể tin được là người đang gọi ta như thế.

“Sư… sư phụ… con nhớ người…”

Trong bóng sương khói mờ ảo, một nhân ảnh cao lớn ôm chầm lấy ta. Hơi ấm ấy, hương thơm ấy khiến ta nghẹn ngào xúc động.

“Ta… cũng nhớ con… Tiểu Đình… ta xin lỗi vì bây giờ mới nhận ra con…”

Sương trắng tan đi hết, chỉ còn viên ngọc nằm lăn lóc giữa phòng. Sư phụ vẫn ôm ta rất chặt như thể hận không thể hòa hai người làm một.

“Tại sao? Tại sao sư phụ lại nhớ lại chuyện kiếp trước? Con tưởng chỉ mình con giữ lại được ký ức thôi?”

“Viên ngọc này thuộc về Lưu gia, người Lưu gia kiếp kiếp đời đời là chủ nhân của nó. Với chủ nhân, nó luôn có tác dụng rất đặc biệt. Nó có thể giúp chủ nhân lấy lại kí ức của bất cứ kiếp nào, kể cả những kí ức đã bị yêu thuật xóa đi.” Sư phụ thì thầm bên tai ta giải thích. Ta ngờ rằng đó là lý do tại sao lúc đi ngang qua cầu Nại Hà người cứ nhất quyết không cầm đồ ta trả lại, vì người muốn kiếp sau cả hai đều có thể nhớ đến nhau.

“Yêu thuật ư?” Ta ngẩn ngơ hỏi.

“Phải, ta đã bị dính yêu thuật nên đã quên mất rằng con là hồ ly xinh đẹp đã cứu ta. Chính Quận chúa đã tạo ra yêu thuật ấy.”

“Nàng ấy… nàng ấy là yêu quái ư?” Ta cảm thấy nàng ta y như vậy đấy.

“Không, Quận chúa vẫn là người nhưng đã theo tà môn học yêu thuật cấm. Có lẽ ta phải bẩm báo với nhà Vua. Ta thật xin lỗi vì đã hiểu nhầm và đối xử không tốt với con. Ngàn vạn lần xin con tha thứ.

Ta biết rằng người không có lỗi, nhưng sự tủi thân trong lòng khiến ta khóc nấc lên, tiếng khóc òa ra cứ như ta là đứa trẻ.

“Thôi nào Tiểu Đình ngoan đừng khóc, sư phụ sẽ dành toàn phần đời còn lại để bù đắp cho con. Nín đi, nín đi sư phụ thương nào.” Người vỗ về lưng ta, y như kiếp xưa ta còn bé.

“Một kiếp này thôi á?” Ta vẫn còn nũng nịu.

“Kiếp này, kiếp sau và cả trăm ngàn kiếp nữa. Chỉ cần ta và con được sinh ra lần nữa, thì mãi mãi sau này sẽ ở bên nhau.”

Rồi người đặt lên môi ta một nụ hôn, nụ hôn mà kiếp trước người với ta còn nợ. Một giọt nước ta rơi qua khóe mắt. Không phải ta khóc đâu, đó là giọt nước mắt của tình yêu và hạnh phúc. Cuối cùng thì chúng ta cũng tìm thấy được nhau…

Tình yêu ta dành cho chàng giống như nhịp tim mãi không thể nào dừng lại,

Cuối cùng ta đã có thể phác họa dáng hình chàng.

Ta chỉ mong chờ sự quyến luyến trên gương mặt ấy,

Vì chàng mãi là bản tình ca bất tận trong ta…”

———HẾT———-