Con chó Phèn của ông Hai Nhâm chết bởi chính cái biệt tài của nó, đó là biệt tài đào lỗ chó. Con Phèn được ông Hai xin về nuôi cũng gần chục năm trời rồi, lúc đó nó nhỏ xíu như con mèo nhưng rất lanh lẹ. Hồi ông Hai cưới vợ cho thằng con trai, khi qua đàng gái rước dâu thì con chó Phèn cứ đeo theo ông hổng rời, tới lúc chuẩn bị rước dâu về nó chạy theo ông Hai ra tận bờ sông rồi nhảy phóc xuống chiếc xuồng be mười chở đoàn rước dâu và ngồi ngay mũi xuồng quẫy đuôi mừng rỡ y như đó là ngày vui của nó. Thấy vậy, ông xui gái tặng luôn con Phèn cho ông Hai.

Ảnh: Pixabay

Cháu nội ông Hai Nhâm năm nay 9 tuổi cũng là hơn 9 năm kể từ lúc con Phèn về sống nhà ông. Con Phèn là giống chó cỏ nên nhỏ con, nhưng ngược lại nó rất nhanh nhẹn. Ông Hai đi đâu nó cũng chạy theo không rời. Từ lúc gà gáy ông Hai thức dậy đã thấy con Phèn đứng sẵn ngay cửa quẫy đuôi. Ông mở cửa đi qua hàng xóm uống trà nó cũng lẽo đẽo chạy theo, ông đi ruộng cả ngày nó cũng theo suốt bất kể nắng mưa. Nó có đặc điểm là bộ móng vuốt rất dài, dài hơn bất cứ con chó nào trong xóm nên khi nó đi bộ móng gõ xuống nền kêu lộc cộc y như tiếng ngựa chạy. Chính nhờ bộ móng ấy nên con Phèn đào hang rất giỏi, từ bờ đất xốp cho đến bờ đất cứng còng, chỗ nào con Phèn cũng đào bới thuần thục, nhanh chóng.  Bởi thế phải công nhận biệt tài đào hang của con Phèn ở xứ này là số dách, không con chó nào qua được. Mỗi lần đi ruộng, đợi lúc ông Hai làm việc là con Phèn chạy dọc bờ mẫu tìm hang đào bắt chuột. Nhiều bữa nó tha lại để trên bờ ruộng ngay chỗ đôi dép của ông Hai gần chục con chuột đồng, vậy là chiều về ông Hai có ngay dĩa chuột xào củ hành hoặc chuột chiên sả ớt để lai rai vài ba xị đế cùng mấy ông bạn già trong xóm.

“Chiếc xe tải cán nó khi nó vượt qua đường cao tốc. May mà xe người ta không bị sao, chớ không thì rắc rối nữa” chỉ vào xác con Phèn ông Hai nói với vẻ buồn xo như sắp mếu.

“Mà đường cao tốc có rào sắt mình muốn qua cũng hổng thể qua, sao nó chui qua được vậy anh Hai?” thím Tư vừa giở miếng bao đang đắp trên xác con Phèn vừa hỏi.

“Nó đào cái hang phía dưới rào rồi chui qua đó thím” ông Hai trả lời.

Thím Tư cũng buồn rầu chách lưỡi: “Ờ, chắc nó chạy qua bên kia đường để thăm mấy con chó bạn nó”.

Câu nói của thím Tư gợi cho ông Hai Nhâm càng thêm buồn. Ừ, chắc nó nhớ bạn bè của nó bên kia đường cao tốc. Từ ngày con đường cao tốc hoàn thành, hai bờ rào kẽm gai với song sắt được dựng lên chắc chắn để bảo vệ hai hành lang đường khiến bà con hai bên không còn qua lại được nữa. Con đường đã xé cái xóm nhỏ cheo leo này thành hai thế giới tách biệt. Đối diện nhà ông Hai là nhà ông Sáu Già, nhà ông Út Cụt, ông Tám Cò. Khi chưa có con đường, các nhà này chung xóm, cách nhau chừng miếng ruộng. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sớm là ông Hai với con Phèn đã đến nhà mấy ông bạn già, kêu cửa để rủ mấy ổng uống nước trà. Nhiều bữa nhà nào có được vài con chuột đồng, con cò, mớ rắn là chạy sang rủ nhau tụ họp lại lai rai tới tối. Khi đã ngà ngà say, ông Tám Cò mang cây đờn cò ra, ông Hai thì chạy về đem cây đờn kìm đến rồi ngồi quây quần đờn ca tài tử tới tận khuya.

Hồi mới nghe nhà nước phóng lộ, người trong xóm mừng khấp khởi vì cứ nghĩ sẽ có con đường đàng hoàng để đi lại, bởi nghe đâu đường cao tốc thì tưởng chắc là đường bự chớ nào giờ nói thiệt có ai biết hình dạng cái đường cao tốc nó ra sao. Tới ngày con đường hoàn thành, ông Hai như chết đứng ngay cạnh song sắt rào chắn mà ngó sang bên kia đường. Từ đó, muốn đi qua nhà mấy ông bạn uống nước trà thì phải đi dọc theo đường cao tốc cả chục cây số tới thị trấn mới có đường cắt chui ngang để qua bên kia rồi đi ngược lại, cả đi và về chừng bốn chục cây số. Vậy nên đâu còn những buổi sáng uống nước trà, buổi chiều mang tặng nhau vài ba con cá hay những buổi tối đờn ca râm ran. Đứng bên đây con đường ngó sang bên đó, ông Hai đồ rằng mấy cái ly uống rượu nhà ông Tám Cò đã đóng bợn vì lâu rồi đâu có nhậu nhẹt gì mà cầm tới. Nghe đâu con đường này hiện đại bậc nhất, rút ngắn khoảng cách giữa nông thôn với thành phố, mà sao nó lại đẩy hàng xóm ngày càng xa dịu vợi mặc dù từ đây qua đó cách nhau chỉ bằng chiều rộng một con đường.

Con Phèn chết, ông Hai như mất đi một người bạn. Con đường đã ngăn cách bao bữa chung vui của ông Hai và những người bạn già, nay nó lại lấy mất đi con Phèn là người bạn nhỏ thân thiết của ông. Ông thương con Phèn, chắc nó cũng nhớ bạn như ông, nó liều mình lao qua bên kia đường chắc để được gặp những con chó là bạn của nó trước đây.

Chiều xuống nhanh, những chiếc xe vẫn lao vun vút trên con đường cao tốc. Ánh đèn đường rọi bóng về hai phía bờ rào. Bên đây đường, ông Hai ngồi ôm cây đờn kìm bấm từng phím rung lên nghe như tiếng nghẹn. Phía bên kia, tiếng đờn cò của ông Tám cũng réo rắt buồn tênh. Hai mái đầu điểm bạc. Hai tiếng đờn. Ừ, lâu lắm rồi hai tiếng đờn ấy chưa được hòa cùng một nhịp.