Hắn lại đứng trước nhà, cầm trên tay một bông hoa. Mỗi ngày sẽ là một loại hoa khác nhau, và tươi hay héo cũng chẳng quan trọng. Chỉ là hình ảnh đã quá đỗi thân thuộc ở nơi này, hắn luôn xuất hiện vào buổi sáng, đứng đó với một bông hoa, đợi có ai mở cửa, sẽ ném bông hoa vào nhà rồi chạy đi.Đã thành quen, chẳng ai xa lạ. Đã hiểu rõ, chẳng ai chê cười.

Hắn đem hoa đến tặng cho người hắn yêu nhất. Dẫu bông hoa có đẹp hay đã tàn phai, hắn cũng sẽ tặng. Vì hắn điên, hắn cũng chẳng nhận thức rõ điều gì nữa rồi.
Người ta kể, người hắn yêu đã chết vào quãng thanh xuân tươi đẹp nhất. Lúc ấy, chỉ có mình hắn nhìn thấy hơi thở cô ấy cạn dần, màu máu loang lổ trên con đường vắng. Lỗi lầm do hắn gây ra, người hắn yêu thương cũng vì hắn mà chết, thế là hắn hoá điên.

Ngày tang lễ diễn ra, hắn thơ thẩn đứng cười hềnh hệch trước ngôi nhà đang u ám. Miệng lầm bẩm gọi tên. Có vài người toan xua hắn đi, thế nhưng mẹ cô ấy bảo họ mặc kệ.
Hắn điên rồi. Cái kết quá bao dung cho kẻ cướp đi mạng sống của con bà. Nhưng bà cũng chẳng đành hận. Cũng bởi hắn quá yêu mà hoá thành kẻ điên, chẳng chấp nhận được sự thật rằng cô ấy đã ra đi mãi mãi.

Ngày đưa tang, hắn lặng lẽ nhìn theo đoàn người đi qua. Chẳng biết tỉnh hay mê, người ta chỉ thấy hắn rơi nước mắt trong nụ cười ngơ ngẩn. Kẻ chép miệng thở dài, người buông câu oán hận.
Ai cũng biết cái chết ấy chỉ là do một tai nạn xảy ra. Nhưng cái chết của cô gái trẻ còn một cuộc đời dang dở, còn hắn nơi đây bình an sống nốt quãng đời ngây dại khiến người ta chẳng thể tha thứ được.

Thế nhưng có thế nào, hắn cũng đã điên. Cái gã điên cứ lẩm bẩm gọi tên người yêu, cầm theo một bông hoa cứ xuất hiện trước nhà và chờ đợi.
Những ngày đầu, nỗi đau còn dai dẳng, chẳng dưới mười lần mà bố cô gái vác gậy gộc tiến đến mà đập liên tiếp vào người hắn. Thiên hạ nhìn thì xót đấy, nhưng ai cũng thấu cho nỗi lòng của người cha mất con. Mà kẻ gián tiếp gây ra cái chết cứ nhởn nhơ tới đây, cười ngốc nghếch gọi tên đứa con tội nghiệp. Ông đánh, đánh hả hê lắm. Đánh xong hắn vẫn cười. Tay vẫn chìa về phía ông bông hoa đã dập nát, miệng vẫn lẩm bẩm “tặng, tặng…”.

3 lời nói dối tự nói với bản thân để xoa dịu cảm giác bất lực

Ông khóc, khóc đến đau lòng. Sao lại thành ra cái nông nổi này ông cũng chẳng tài nào hiểu được. Ông chỉ hiểu một điều rằng, hắn cũng rất yêu con gái ông.
Thế rồi ông chẳng đánh hắn nữa. Mỗi lần hắn đến, ông lại kêu đứa nhỏ dắt hắn vào trong, chỉ hắn đặt bông hoa lên một góc bàn thờ. Hắn vẫn chỉ vào tấm di ảnh, cười hềnh hệch gọi tên người yêu. Chẳng biết hắn tỉnh hay mê, nước mắt vẫn ứa ra với nụ cười ngờ nghệch trên môi.

Cứ như vậy, mỗi ngày, hắn đều đến. Dẫu trời nắng hay đổ mưa. Dẫu ngày hè hay đông đến. Hắn luôn xuất hiện với một bông hoa. Lúc thì là bông dại ven đường, khi thì xin xỏ hoặc trộm của người bán bông trên phố. Rồi lại thẫn thờ tìm đến ngôi nhà ấy.

Bố mẹ cô gái đã mất từ lâu, chẳng ai muốn cho hắn vào nữa. Bị đánh, bị đòn đến ngây người, hắn cũng biết sợ mà chẳng dám đòi vào nhà. Chỉ đứng chờ đợi trước cổng, ai mở cửa sẽ ném bông hoa vào nhà rồi bỏ chạy. Môi vẫn cười ngờ nghệch, miệng vẫn lẩm bẩm gọi tên người yêu….

Người ta chẳng biết đến lúc chết, hắn có được gặp lại cô gái ấy hay không. Chỉ biết kiếp này hắn đã dành trọn một cuộc đời để yêu cô ấy, dẫu chỉ là trong cơn mê chứ chưa bao giờ tỉnh lại.
Người ta vẫn tiếc cho tình yêu ấy, tiếc cho cô gái ấy. Và tiếc cho hắn, một gã điên cứ mãi đuổi theo một cuộc tình trong cơn mê.