Mặt sân tràn đầy nắng, bác Méo duỗi mình, ưỡn cái bụng tròn, mở miệng ngáp rõ to.

Cuộc sống còn mong gì hơn thế: một mái nhà, ngày không lo ba bữa ăn, không ai làm phiền, lũ con cháu nể phục, được cô chủ xinh đẹp ôm trong lòng, lũ trẻ con hàng xóm thỉnh thoảng đi ngang đều hô to: “Chào bác Méo”

Bác Méo thuộc dòng giống mèo mướp quý tộc lâu đời. Bác có dáng đi bệ vệ, khoan thai, không bao giờ gấp rút, phong cách ăn uống gọn gàng,không giống thằng Cún kia…

À, thằng Cún cũng là một con mèo màu trắng, đầu to, mắt lộ, lại lắm lông, ham ăn như một con lợn. Nết ăn uống của thằng này thì bê bối như một con chó, nên nó có cái tên rất ấn tượng vậy.

Xí Muội nằm gối đầu lên tay bác Méo, nó giương cặp mắt hai màu, một bên hổ phách, một bên xanh dương lên, hỏi bác:

“Bác ơi, sao bác lúc nào cũng vui vẻ?”

Bác Méo liếm đầu Xí Muội đầy âu yếm:

“Tại sao lại không thể vui vẻ?”

Xí Muội ngẫm nghĩ và trả lời:

“Cháu sợ tiếng xe. Cháu không ăn nhanh như bố Cún. Cháu muốn đánh con chó Phèn, nhưng đợt trước nó cắn cháu phải đi viện cũng rất đau… Nghĩ tới những điều này, cháu không thể vui vẻ được.”

Bác Méo ôm Xí Muội cưng chiều, nói:

“Nghe mỗi ngày, tiếng xe cũng như bản nhạc ru ngủ thôi. Mà sao cháu không học bố Cún khi ăn? Hoàn toàn không lo nghĩ…”

Nằm xa xa trên hàng hiên, Cún ngáp dài, nói với sang:

“Ăn mà suy nghĩ sẽ giảm năng suất đấy…Giờ ăn là giờ tuyệt vời nhất, không nên lãng phí hạnh phúc!”

Bác Méo gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nói tiếp:

“Con Phèn kia to gấp ba lần bố cháu, làm sao cháu đánh lại. Chiến đấu với kẻ thù quá mạnh, làm hại bản thân là điều dại dột. Cháu hiểu không?”

Xí Muội gục gặc đầu:

“Vâng… nhưng cháu ghét nó lắm ạ!”

Nắng sáng len qua giàn cây xanh mát. Bác Méo vươn tay lười biếng chạm vào một vệt nắng tròn lung linh trước mặt:

“Đánh không lại thì cháu phải chạy thật nhanh đến nơi an toàn, gọi mẹ và bác ra” – Méo nhìn nhìn qua Cún, bốn chân đã giương cao, bụng ngửa lên trời, mắt nhắm nghiền, đang ngáy khò khò – “Khỏi cần gọi bố cháu…”

“Cháu nhớ rồi!” – Xí Muội trả lời với dáng vẻ thông minh và tin tưởng.

Bác Méo mỉm cười, ôm Xí Muội vào lòng. Mắt nhắm lại, hồi tưởng về một ngày xa xưa…

Đó là một ngày mưa tầm tã, trời tối đen, nước dâng lên, anh chị em Méo bị cuốn vào dòng nước dữ tợn dưới sông. Cả bọn vùng vẫy, la hét gọi mẹ trong tuyệt vọng.

“Bên này, bên này còn một đứa. Nhanh lên mọi người, không sẽ bị cuốn trôi hết!”

Tiếng kêu của anh chị em Méo đã đánh động sự chú ý của người dân quanh đó, nên cả lũ được vớt lên kịp lúc, ướt nhẹp, co rúm, sợ hãi, run cầm cập.

Sau đó Méo và các anh chị em được đưa đến nhà mới, có ánh sáng, ấm áp, có sữa và đồ ăn ngon. Méo rất thích, ăn đến bụng tròn căng.

Một ngày nọ, bà trộn cơm cho Méo thật nhiều, thì thầm:

“Chúc mừng con trai đã có chủ rồi. Ngoan nhé!”

Thế là Méo chia tay anh chị em, theo một cô bé về nhà. Méo hiểu rồi, Méo sẽ sống cả đời với cô chủ, sẽ yêu thương cô chủ nhất.

Nhưng em họ cô chủ thì lại không nghĩ vậy. Khi cô chủ đi học, Méo liền trở thành banh đá, hoặc bị vặt lông bằng kéo. Méo ghét em họ cô chủ không khác gì Xí Muội ghét con Phèn bây giờ. Một lần nọ, Méo vùng lên, cào vào mặt và cắn chảy máu tay tên độc ác đó.

Khoảnh khắc địa ngục bắt đầu. Gia đình cô chủ cãi nhau. Méo giãy ra, bị trật chân khi bị bố cô chủ nắm lấy, đòi quật chết. Cô chủ khóc to lắm. Méo thì sợ hãi, trốn biệt trong kho.

Khuya đó, cô chủ lặng lẽ kêu Méo ra, đưa một đĩa cá đầy ắp, ngon lành, nói dịu dàng:

“Méo ăn đi!”

Oa… vẫn là cô chủ tốt nhất. Lúc ấy Méo mới thấy đói và cắm đầu vào ăn. No nê, Méo liền dụi đầu vào tay cô chủ như mọi ngày, không để ý thấy mắt cô đang ngấn nước.

Méo được chở đi. Con đường hoàn toàn xa lạ.

Tiếng xe dừng lại. Khoan, nơi này trông quen quen. Ơ, bà cụ hồi đó cho chị em Méo ăn đây mà. Thì ra sắp được gặp lại chị em rồi… Méo vui vẻ hẳn lên, kêu ngoao thật to, dụi đầu vào tay bà, không kịp thấy cô chủ đã quay xe đi.

Méo theo bà vào nhà, nhìn quanh, nhưng không thấy chị em mình đâu. Bà xoa đầu Méo, nắn nắn cái chân:

“Tội nghiệp con!”

Hôm sau có một ông đến nhìn Méo. Trong lúc Méo đang thoải mái vì được vỗ về thì ông ta dùng cái ống to, chích vào mông Méo. Trần nhà bắt đầu quay tròn. Méo thiếp đi, thấy mình đang nằm trong lòng mẹ, bú dòng sữa thơm ngon và đùa giỡn cũng các anh chị em trong hốc nhỏ bên dòng sông.

Khi Méo tỉnh giấc thì chỉ bắt gặp một đôi mắt to tròn, đang vui vẻ nói:

“Con trai tỉnh rồi à? Giờ về ở với mẹ nhé!”

Hành trình đến ngôi nhà mới đã bắt đầu như thế.

Méo vẫn chưa chấp nhận nơi ở mới. Tại sao không thấy cô chủ, không thấy bà nữa. Méo buồn bã và không muốn ăn.

Nhưng một ngày nọ, mùi vị quen thuộc của món cá hấp thần thánh đã xuất hiện khiến Méo cồn cào ruột gan, lao vào ăn một đĩa to. Méo thấy “mẹ” vô cùng hạnh phúc. Méo bắt đầu quen với bàn tay vuốt ve ấm áp của mẹ, nghe mẹ thủ thỉ kể chuyện.

Vài tháng sau, Méo dần dần chấp nhận sự thật là mình đã bị cô chủ cũ bỏ rơi. “Mẹ” hiện giờ mới là người thương yêu Méo.

Méo không hiểu tại sao cô chủ cũ lại vứt bỏ mình, nhưng Méo không muốn làm “mẹ” buồn, nên Méo sẽ không đánh các em miu khác nữa. Nhưng Méo ăn nhiều quá, mẹ sẽ có lại mang Méo đi bỏ không? Nhưng không ăn thì sẽ đói lắm. Méo rất sợ bị đói, rất sợ bị lạnh.

Top 25 Sự Thật Thú Vị Về Mèo Có Thể Bạn Chưa Biết | SaleNhanh.com

Méo từ từ học được cách tranh thủ khi mẹ không có ở đó, hoặc mẹ ngủ thì sẽ ăn hết đồ ăn. Như vậy thì mẹ sẽ không nghĩ là Méo ăn nhiều. Như vậy thì mẹ sẽ không đuổi Méo đi.

Vậy mà thằng Cún ngu ngốc kia không hiểu điều đó. Nó cũng bị chủ vứt bỏ vì sún răng nên mẹ mang nó về. Sún răng mà nó cứ ăn như chết đói. Méo sợ nó ăn nhiều mẹ sẽ ghét và vứt nó đi. Như vậy Méo sẽ không có bạn nên thấy Cún ăn nhiều, Méo rất giận, đánh cảnh cáo vào đầu. Nhưng Cún là đầu gỗ, da trâu, lông dày, không hiểu lòng tốt của Méo, còn ngoác miệng ra:

“Tranh thủ ăn nhanh đi mẹ mới vui!”

Méo tin rằng Cún ngốc không hiểu gì cả, vẫn phải nên đánh nhắc nhở nó mỗi ngày mới được. Ở đây, Méo mới là đầu đàn.

Rồi thằng Cún có vợ. Vợ nó xinh lắm, cô nàng cá tính trắng như bạch tuyết. Thế là Méo có cháu.

Các cháu rất xinh, rất yêu và ngưỡng mộ bác Méo.Trong đám ấy, có Xí Muội suốt ngày đòi nghe bác kể chuyện và hỏi trăm thứ tại sao.

Gió mát thổi qua, xua rơi vào chiếc lá đáp nhẹ lên cái bụng tròn xoe của Méo.

Xí Muội đã ngủ say, lăn ra khỏi tay bác, ngửa bốn chân lên trời, cái mũi đỏ hồng đang phập phồng, ngủ rất ngon.

Cuộc đời còn mong gì hơn thế chứ. Gia đình hạnh phúc của Méo là đây.

Méo duỗi người, chìm vào giấc ngủ.

Méo không còn mơ nữa.

Buổi sáng cuối tuần thật bình an. Trời thật trong, nắng thật vàng.

Hình như Méo nghe thấy tiếng mẹ mở cổng:

“Thằng mập ngốc! Mẹ đi chợ đây. Hôm nay ăn cá trứng nhé!”