Chị với hắn… ngót chục năm trời… hoang hoải, lạc vào những mảng đêm tăm tối.

Chốn thành thị xa hoa, cuộc đời con người giống như một loài đom đóm, nhen nhóm những đốm sáng yếu ớt, lạc lối giữa cuộc sống phồn hoa, rực rỡ ánh đèn. Loài đom đóm ấy chỉ khao khát trở về với chốn cũ nguyên sơ, bình dị, tìm về với những tháng ngày vô cùng bình yên đã từng đánh mất. Thế rồi, có một ngày, nó chợt trở mình vùng vẫy, lăn lộn giữa những bão tố xung quanh, tìm mọi cách lao ra khỏi cái hàng rào chật hẹp đến nghẹt thở để mong quay trở về với những khoảng trời riêng mơ ước giữa không trung.

Nhân sinh cũng một kiếp người, biệt ly là để tương phùng mà thôi | Phật Giáo Việt Nam

Chị nhớ, từng có những ngày yên bình, chị đã thư thả mà dựa đầu vào vai hắn để tìm kiếm một loài đom đóm trên bầu trời.

Những lúc như thế hắn đã từng áp bàn tay thô ráp của mình vào bầu ngực căng tròn của chị. Hắn nói hắn muốn cảm nhận từng nhịp tim đang thổn thức của chị trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn là một tay giang hồ khét tiếng. Cờ bạc, rượu chè tất nhiên không thể không nhắc tới. Trên đất Hà thành này, không có chốn ăn chơi nào mà hắn chưa từng qua. Cái tên “Phong chột” đi đến nhiều nơi còn có thể khiến cho nhiều kẻ có vài phần nể sợ. Hắn mất đi con mắt bên phải trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Thế nhưng, con mắt đó không đáng là gì so với một thứ quý giá mà đối với hắn nó còn quan trọng hơn cả mạng sống. Đó là em gái của hắn. Hắn từng kể cho chị nghe: mẹ hắn mất ngay sau khi sinh ra cô em gái, cha của hắn cũng qua đời sau đó ba năm. Kể từ khi đó, hắn chỉ có mình cô bé là người thân duy nhất, nhưng cuối cùng ông trời cũng cướp đi nốt của hắn.

Hắn ho sặc sụa, cố gắng rít nốt một hơi thuốc thật dài. Làn khói trắng phả ra lởn vởn trong không trung.

Chị dựa đầu vào vai hắn, đôi mắt nhắm nghiền.

Chị bồi hồi lật giở lại những mảng kí ức hoen ố, nghẹn ngào với những dòng cảm xúc đang mắc nghẹn.

Ba chị mất khi chị vừa tròn ba tuổi. Mẹ chị đi lấy chồng khác. Chị ở quê với ông bà ngoại tới năm mười lăm tuổi.

Mẹ chị đón chị về chung sống. Và rồi, cuộc đời chị cũng kể từ đó mà rớt xuống vực thẳm…

Chị bị chính người cha dượng của mình cưỡng bức. Xấu hổ, tủi nhục. Chị bỏ nhà đi lang thang. Cuộc đời chị cũng theo đó mà chìm nổi.

Với nhan sắc trời cho, chị dùng nó để kiếm sống. Chị cặp với các đại gia giàu có. Nhưng cuộc đời nghiệt ngã, bọn họ cũng chỉ coi chị như một món đồ chơi rẻ tiền. Ra sức chà đạp rồi vứt bỏ.

Rồi chị có một đứa con. Nhưng chị cũng không thể cho nó có một người cha đàng hoàng.

Chị tưởng tượng ra hình ảnh của cô con gái bé nhỏ đang nhìn chị đầy âu yếm. Mặt bé bầu bĩnh, đôi má đỏ ửng, xinh đẹp giống như một thiên thần.

Chị giật mình tỉnh dậy gọi con, nước mắt giàn giụa hai bên má. Hắn nhè nhẹ vỗ vào bờ vai chị mà an ủi, dùng khăn lau đi giọt lệ đang lăn dài nơi khóe mi của chị.

Chị gặp hắn lần đầu tiên ở vũ trường. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ ấy, hắn đã để lại cho chị những ấn tượng thật lạ lùng. Và chị đặc biệt chú ý đến hắn. Một người đàn ông luôn tỏ ra ngang tàng và bất mãn với đời. Chị nhận ra hắn bị hỏng mất một bên mắt, nhưng cái vẻ uy mãnh của hắn cũng không vì thế mà giảm đi.

Rồi hắn với chị bắt đầu với cuộc giao dịch đầu tiên.

Từ sau cái đêm đầu tiên ấy của chị và hắn, thỉnh thoảng hắn lại quay trở lại tìm gặp chị.

Hắn trở thành khách quen của chị. Mỗi lần chị qua đêm với hắn, việc đầu tiên chị thường làm sau mỗi sáng thức dậy là lục ví của hắn lấy tiền.

Bởi vì hắn nói, hắn không thích bị ai đánh thức. Trước lúc ân ái, hắn quăng bóp tiền bỏ lên chiếc tủ đặt đầu giường. Sau buổi hoan lạc, chị có thể tự lấy tiền nhưng không được phép quấy rầy giấc ngủ của hắn.

Lúc đó, chị cũng chẳng để tâm nhiều đến hắn. Đối với chị, hắn là một khách hàng qua đường, chị chiều chuộng, âu yếm, phục vụ hắn chỉ để thỏa mãn mục đích kiếm tiền. Chị cần tiền để nuôi con, cần tiền để sống và tồn tại trong thế giới đầy nghiệt ngã này.

Hắn nói hắn thích cá tính của chị. Bởi vì chị biết an phận. Bởi vì chị đã xem mối quan hệ giữa chị và hắn chỉ là một cuộc giao dịch giữa tình và tiền.

Hắn cũng chỉ cần như vậy là đủ. Hắn không cần một cô nhân tình. Thứ mà hắn cần cũng chỉ là một người đàn bà có thể giúp hắn thỏa mãn được những dục vọng của một thằng đàn ông và sau những buổi hoan lạc ấy sẽ không còn liên quan, quấy rầy đến cuộc sống của hắn.

Nhưng rồi, chị đến với hắn, có lẽ là do bàn tay số phận đã an bài.

Cô con gái của chị dưới quê khi ấy vừa tròn năm tuổi.

Một ngày kia, khi chị và hắn đang ân ái, chị nhận được một cuộc điện thoại từ người nhà gọi đến. Chị bàng hoàng đón nhận tin sét đánh.

Con gái chị đã qua đời vì một cơn bạo bệnh!

Chị khóc lóc, vật vã. Lồng ngực như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim châm. Chị đau đớn, điên loạn gào thét gọi tên con trong đêm mưa bão.

Ngày hôm đó, hắn đã ôm lấy chị, ngăn chị khỏi những cơn cuồng loạn trong vòng tay của hắn. Hắn vỗ về chị, xoa dịu những nỗi đau quặn thắt ruột gan khi mất đi người thân của những kẻ đồng cảnh ngộ.

Cơn ác mộng của chị còn kéo dài vài ba tháng sau đó. Khoảng thời gian đó, hắn luôn ở bên chị. Cuộc sống đưa đẩy hai kiếp người bé nhỏ ấy nương tựa lấy nhau, dựa dẫm vào nhau.

Nắng ấm tựa vào mái hiên trước nhà. Trên sân thượng, chị cựa mình trong vòng tay của hắn.

Tiếng còi xe rộn rã, những thanh âm náo loạn của một cuộc sống bộn bề lại vang lên tất bật.

Mùi rượu trên người hắn vẫn còn phảng phất. Chị khe khẽ lắc đầu. Không biết đến bao giờ, chị với hắn mới có thể làm lại cuộc đời.

Chị đã bỏ nghề. Hắn cũng mở cho chị một cửa hàng tạp hóa nho nhỏ để có thể ổn định và trở về với cuộc sống bình yên. Chỉ có điều chị lo lắng cho hắn. Không biết đến khi nào, hắn mới có thể gột rửa lại để trở về với cuộc sống lương thiện và trong sạch.

Rồi buổi trưa nay, trời nắng gắt! Tin dữ cũng ập đến bên tai.

Hắn bị bắt. Người ta cũng thấy chị vất cả sạp hàng mà chạy theo giữa ánh trời nắng như đổ lửa.

Phải rồi! Cuộc đời của hắn cũng đã đến lúc phải thay đổi.

Đêm nay, trên sân thượng chỉ có một mình chị mải miết tìm kiếm loài đom đóm giữa ánh đèn. Chị sờ tay lên bụng mình, thiên thần bé nhỏ khẽ cựa quậy.

Hắn sẽ quay trở lại. Trở lại với một tấm thân trong sạch và một cuộc đời lương thiện. Và chị tin vào điều đó!

***

Ba tháng sau, hắn gặp lại chị.

Chị tới trại giam để thăm hắn. Và đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn biết được rằng mình sắp được làm cha!

Hắn khóc. Nhưng đây là lần đầu tiên những giọt nước mắt của hắn không phải dành cho những niềm đau thương, mất mát mà là niềm vui rạng rỡ, tin tưởng vào ngày mai!

Chị cũng nhận ra gương mặt của hắn không còn cái vẻ hung dữ, bặm trợn của một tay giang hồ nữa, mà giờ đây chỉ còn lại gương mặt hiền lành, chất phác của một người đàn ông từng trải qua những tháng ngày giông bão của kiếp người.

Và đó cũng là lần đầu tiên chị với hắn cùng tìm thấy ánh đèn đom đóm trong cuộc đời…