Ai trong đời cũng sẽ có ít nhất một lần rơi vào cảm giác thích một người nào đó đơn phương trong suốt một khoảng thời gian dài. Tôi cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Tôi từng yêu mến một người rất nhiều trong khi bản thân luôn cảm thấy chưa đủ dũng khí để đối diện và thổ lộ với anh ấy. Cho dù chúng tôi đã ăn cùng nhau một nghìn bữa cơm trưa, uống cùng nhau một nghìn ly trà chiều nhưng sau cùng, tôi vẫn chọn cách không tỏ tình. Trong tình cảm với anh, tôi luôn thấy mình chưa đủ quả quyết và lòng dũng cảm để bày tỏ. Những tháng ngày đi cạnh anh, trong một mối quan hệ bạn bè bình thường càng khiến tâm can tôi không ngừng tranh đấu giữa những biểu hiện cố làm ra vẻ tự nhiên bên ngoài và những thôi thúc sâu kín bên trong lúc nào cũng như sóng cuộn trào: Nói thích anh ấy đi!

Nhiều hơn một lần, tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn anh nói cười khi gặp khách hàng ở góc quán cà phê phía đối diện đường. Đến khi, anh bước lại gần, tôi chỉ vu vơ che đậy lòng mình trong câu hỏi không chứa hàm ý:

– Thấy anh có vẻ vui, chốt kèo rồi chứ?

Anh cười khoái chí nhưng vẫn ra vẻ úp mở:

– Em đoán thử xem? Mà thôi, uống đi này không tan hết đá. 30% đường thôi đấy.

Dứt lời, anh chìa tay đưa cho tôi một ly trà sữa mà đập thẳng vào thị giác là nhãn dán“trà sữa tình bạn”được in trên thân cốc. Sau đó, anh quay người bước sang đường vội vàng như cơn gió cuối cùng của mùa thu năm ấy. Chú bảo vệ thấy “người nhà” thì vội vàng mở cửa kính cho anh bước vào. Bóng lưng anh xa dần, mất hút sau lớp cửa kính vào tận bên trong, bỏ mặc tôi với một nỗi buồn sâu hun hút.

Ngoài những mẩu chuyện vui buồn trong công việc, vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống, tôi chưa bao giờ nghe anh chia sẻ về chuyện yêu đương. Có lần, tôi kiếm cớ hỏi dò:

– Ngân hàng bên ấy có mấy chị đẹp quá trời. Thế không có chị nào rơi vào tầm mắt anh à?

Anh bặm môi vài giây, sau đó chỉ khẽ lắc đầu. Từ lúc quen nhau, anh luôn để mặc tôi với những suy đoán mịt mù từ một tài khoản facebook kín đáo chẳng bao giờ chia sẻ gì trên timeline. Tôi chỉ ước dù chỉ một lần, anh đừng gồng lên mạnh mẽ, để tôi được vuốt ve những yếu đuối, mệt mỏi trong lòng anh.

Có một dịp, khi tôi đang trao đổi dở câu chuyện với khách thì điện thoại hết pin. Nhìn vẻ mặt luống cuống của tôi sau một hồi lục tìm sạc pin trong túi xách, anh liền mở password rồi đưa điện thoại của mình cho tôi sử dụng. Để tôi thoải mái khi trò chuyện với khách, anh viện lý do sang siêu thị mua thuốc lá để rời đi chốc lát. Vì tò mò, tôi đã không kìm lại mà chấm vào album ảnh trong thư mục điện thoại của anh. Những bức ảnh tình tứ với một cô gái từ vài năm trước, tôi đoán đó là bạn gái cũ của anh. Tôi không dám hỏi trực tiếp anh vì sao lại chia tay mà chỉ âm thầm quan sát anh hàng ngày. Một người đàn ông kiệm lời, ít chia sẻ quá khứ và không bao giờ nói chuyện yêu đương như anh chắc hẳn vẫn còn nặng lòng về mối tình đã qua.Càng ghen tỵ với cô gái ấy bao nhiêu, tôi lại càng khao khát có được tình cảm của anh: Làm sao tôi có thể thay thế cô ấy yêu anh đây?

Thật trớ trêu khi chính mình lại rơi vào cảm xúc chân thành với ai đó. Chúng thật chẳng dễ dàng để thổ lộ một chút nào. Đúng là người hay làm quân sư tình cảm cho người khác thường chẳng thể giải đáp được chuyện tình của chính mình.Cảm giác vừa muốn chiếm hữu anh cho riêng mình, lại vừa muốn thờ ơ để bỏ quên anh trong nỗi bất an luôn thống trị tâm trí tôi mọi lúc làm tôi thấy ngột ngạt. Lúc nào tôi cũng tự hỏi chính mình rằng, tình cảm của mình là đúng hay sai? Tại sao từ lúc thích anh, lòng tôi luôn thường trực nỗi buồn bã và lo lắng? Hơn một lần, tôi đã cố gắng làm dịu sự bất an trong lòng mình bằng cách giữ im lặng. Bởi biết đâu, khi cảm xúc chân thật nói ra bị từ chối, chẳng phải lúc đó, kể cả tình bạn đơn thuần giữa hai chúng tôi cũng không giữ lại được hay sao?

Và rồi, mỗi sáng đến văn phòng, tôi vẫn mong đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Tôi đến sớm, anh cũng đến sớm, chúng tôi ngồi ăn sáng cùng nhau, uống trà cùng nhau rồi nói lời tạm biệt nhau để bắt đầu ngày làm việc của mình. Có những ngày anh không đến, nhưng bản thân lại chẳng có cớ gì để chất vấn. Để suốt một ngày dài thườn thượt, lòng tôi cứ rối bời không yên. Ngày hôm sau khi gặp anh, tôi cứ như con ếch tham ăn vì lỡ nuốt chửng cả một ao bèo mà cổ họng ứa nghẹn, không sao thốt thành lời. Lúc nào trong tôi cũng thường trực nỗi lo sợ rằng,việc mình quan tâm thái quá sẽ khiến anh không thoải mái, mà thường những biểu hiện lúng túng đó rất khó qua mắt người khác. Nhưng nếu cứ giữ trong lòng, chẳng phải chính tôi đang tự hành hạ mình trong cảm giác bồn chồn và bất an không yên ư?

Có khi, ngồi bên cạnh anh trong tiết trời thu nắng vàng dìu dịu, tôi ngước lên nhìn những đợt gió thổi khiến tán lá phượng già rụng, bay tà tà xuống mặt đất và nghĩ về những điều vốn dĩ là vô thường trong cuộc sống. Tôi muốn đưa tay lên nhặt chiếc lá phượng vàng úa màu thời gian trên mái tóc xịt keo gọn gàng của anh trong khi những ngón tay đã bắt đầu run lên bần bật. Ngay cả việc nhặt một chiếc lá vương trên tóc người tôi còn lúng túng thì làm sao dám chủ động bày tỏ tình cảm với người ta đây?

Và tôi vẫn tin rằng, trong thâm tâm mỗi người, việc gần gũi với người mà họ thật sự thích không dễ chịu chút nào. Khi sự căng thẳng và bối rối lên tới đỉnh điểm, ngoài việc lờ tảng chúng đi, tôi không còn cách nào khác. Cảm xúc cứ dồn lại, nén lại, để lâu dần, tôi đã biến mình trở thành kẻ tự ti trong chính mối quan hệ mà mình khao khát muốn thuộc về.

Cho đến một ngày, tôi nhận được email của cấp trên thông báo về việc điều chuyển công tác. Trong phút chốc,lý trí trong tôi bỗng trở lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trước lúc rời đi, tôi đã chủ động mời anh đi ăn tối. Tôi nghĩ rằng, anh sẽ rất buồn khi nghe tin thời gian tới chúng tôi không gặp nhau thường xuyên nữa. Tôi cũng nghĩ rằng, tôi sẽ mượn rượu để tỏ tình hoặc giả vờ yếu đuối để tựa vào vai anh. Đợi tin nhắn hồi đáp cả tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng nhắn lại:

– Hôm nay anh bận việc mất rồi.

Cơ hội hiếm hoi, cũng là cơ hội cuối cùng để tôi thổ lộ tình cảm đã chôn giấu trong suốt một thời gian dài đã bị chặt đứt bởi một lời từ chối. Chưa khi nào, lời từ chối lại nghe tàn nhẫn như thế. Tối hôm đó, tôi ngồi lán lại văn phòng đến khi đường vãn xe cộ giờ tan tầm mới lặng lẽ xuống hầm gửi xe. Có lẽ, tôi đã hy vọng quá nhiều vào tình cảm này, để rồi cái lý do “bận việc” của anh cứ quẩn quanh mãi trong đầu tôi. Ngoài những lúc ngồi chuyện trò vui vẻ cạnh nhau, điều khiến tôi cứ mãi nghĩ về anh là một ly trà sữa tình bạn, về bóng lưng lạnh lùng lúc anh quay lưng rời đi cho đến lời từ chối cuộc hẹn ăn tối trước khi tôi rời xa nơi này.

– “Mấy hôm nay không thấy em đi làm. Em nghỉ ở đây rồi à?”

Dòng tin nhắn anh gửi vào nhiều ngày sau khi tôi rời đi vẫn còn lưu trong điện thoại. Anh đâu biết rằng, lúc anh từ chối lời hẹn ăn tối cùng nhau, tôi đã tuyệt vọng đến thế nào. Khi thời gian cứ thế trôi qua, tôi im lặng, anh cũng lặng im, câu chuyện dang dở ấy cũng dần chìm vào thinh không. Tôi hiểu ra rằng, trong tình yêu, nếu chỉ có một người cố gắng thì đó là thứ tình cảm không có hy vọng, là mầm cây yếu ớt sớm muộn cũng sẽ bị vùi dập trong mưa bão. Anh mãi là bức tranh đẹp treo ở hội nghị triển lãm, những thứ mà khi đối diện trước mắt có thể thích thú, ngưỡng mộ, nở một nụ cười nhưng không thể đánh cắp.

Lâu lâu, tôi vẫn kiếm cớ đi ngang qua phố cũ, chỉ để thấy bóng lưng anh rồi lại hối hả rời đi, không dám tiến gần nói một tiếng “chào anh”.Cũng là lâu ngày muốn hỏi thăm anh, tôi soạn sẵn một dòng tin nhắn thật bình thường mà chần chừ không dám gửi. Không phải những lời lẽ yêu đương nồng nhiệt, mạnh liệt như tôi đã đọc được trong những cuốn ngôn tình lãng mạn, nội dung chỉ vẻn vẹn có bốn chữ “Anh có khoẻ không?” mà như gói trọn vẹn yêu thương trong những từ ngữ thật đơn điệu ấy. Tôi đã lưu chúng trong điện thoại cả tháng trời; ngày nào cũng mở ra, đắn đo: Gửi – không gửi – gửi – không gửi…

Hơn cả một tình yêu trọn vẹn, thời gian chưa từng xoá đi phần ký ức ấy. Trong lòng tôi, lúc nào cũng cảm thấy ấm áp vì anh vẫn ở đây, vẫn cho tôi được ngắm nhìn mỗi khi hồi tưởng, vẫn cho tôi được tiếc nuối vì lời yêu chưa bao giờ nói ra.