Hắn yêu thị…

Một ngày đầu thu, hắn lấy vợ. Hắn đã gần ngưỡng bốn chục tuổi đầu rồi mới cưới vợ, một người đàn bà góa chồng một nách đã ba đứa con. Chuyện của hắn trở thành đề tài cười giễu của hết làng trên xóm dưới nhưng hắn vẫn kệ, sống biết mình thôi chứ hơi sức đâu mà lo bịt miệng thiên hạ. Hắn chỉ cần biết hắn yêu thị thật lòng và muốn suốt đời chăm lo cho cuộc sống của bốn mẹ con thị, vậy là đủ.

Hắn trải qua những ngày tháng tuổi trẻ ngông cuồng và dại dột. Từ ngày bố hắn ngoại tình rồi bỏ mẹ con hắn, mẹ hắn chỉ biết dành toàn tâm toàn ý lo cho hắn nhưng đáng buồn thay, sự quan tâm ấy đi sai đường. Được nuông chiều, hắn đắm chìm vào cuộc sống buông thả, ăn chơi hư hỏng. Mẹ hắn chỉ tối ngày cắm mặt vào chuyện buôn bán và cái suy nghĩ làm sao kiếm được thật nhiều tiền chứ không hề hiểu hắn cần gì và muốn gì. Ấy vậy là cuộc sống của hắn sung túc thật đấy, nhưng hắn nào đâu hiểu được cái hạnh phúc gia đình là gì, hắn khao khát được một lần với tay chạm đến nó. Hắn yêu say đắm một cô gái cũng cùng lối sống buông thả như mình. Yêu như chỉ một lần được yêu, vậy mà cuối cùng cô ta lừa hết tiền của hắn rồi bỏ theo người đàn ông khác giàu có hơn. Trên đời này phàm hạng đàn bà ưa sống dựa dẫm vào đàn ông thì làm gì có điểm dừng cho sự lợi dụng và cũng chẳng có gì gọi là chân tình. Vậy là những ngày tháng tuổi trẻ của hắn chỉ đắm chìm trong những trò tiêu khiển, những cơn say xỉn triền miên để quên đi thực tại chán chường và những tổn thương mà hắn phải trải qua.

Hắn mất luôn niềm tin vào đàn bà, mất luôn niềm tin vào tình yêu và hôn nhân cho đến khi đã luống tuổi và gặp thị. Thị là một người đàn bà có nhan sắc bán hàng ăn sáng ở đầu chợ. Cái quán của thị là chỗ trú chân thường xuyên của hắn bởi ngày nào hắn cũng phải đi ăn sáng rồi làm dăm ba chén rượu cho bớt nhạt mồm nhạt miệng. Hắn phải tìm đến hơi men để quên đi cái hạng đàn bà phụ bạc kia rồi bất giác để ý đến thị từ lúc nào mà không hay. Hắn thích ngồi ở cái bàn cũ trong góc để nhìn cảnh thị mau mắn thái thịt, rửa rau thoăn thoắt. Cái cách thị đưa tay lên vén tóc với hắn cũng thật gợi tình, hắn thầm nghĩ: thị tên là Xuân .Nhìn thị vẫn mơn mởn như cái tên mĩ miều ấy. Rồi hắn lại nghĩ, nếu chồng thị không mất sớm thì chẳng thằng đàn ông trên đời này dại dột buông tay một người đàn bà tốt nết và đảm đang như thị. Còn ba đứa con của thị cũng đáng yêu biết nhường nào! Hắn thích nhìn cảnh thằng Tũn, thằng Xu và cái Tí ríu ran quấn quýt bên mẹ nó. Dần dần là khách quen nhẵn mặt nên chúng nó thân luôn với hắn. Vậy là thỉnh thoảng hắn lại mua cho chúng nó dăm đồng quà bánh, khi là mấy món đồ chơi, khi thì quyển truyện… Chúng nó thích lắm, cười tít hết cả mắt hồ hởi cùng nhau khám phá những thức quà tuổi thơ. À, phải rồi, có lẽ hắn quý chúng nó cũng bởi sự đồng cảm nữa, chúng cũng thiếu thốn tình cảm của người cha… Hắn yêu thị và muốn dùng đôi cánh tay của mình ôm trọn lấy những con người nhỏ bé ấy.

Tản mạn về cái nắm tay... - Girly.vn

Một hôm hắn nói muốn trở thành chồng của thị, thị đỏ mặt thẹn thùng quay mặt đi nói mình không xứng với hắn. Ngày hôm ấy hắn nói nhiều thứ lắm. Hắn nói sẽ dùng bản lĩnh của một người đàn ông trải đời để chăm lo cho thị và thực ra trên đời này chẳng có giới hạn của việc xứng hay không xứng, có xứng mà chẳng có tình yêu thì cũng vô dụng. Hắn hứa sẽ chỉn chu, hắn sẽ thay đổi bởi hắn đã tìm ra ánh sáng cho cái cuộc đời u tối của hắn. Hắn có thể đến cái quán nhỏ của thị huyên thuyên từ khi mặt trời còn lấp ló sau bụi tre đến khi con trăng đã lên xa xăm tròn vành vạnh. Ban đầu thị còn ngần ngại nhưng mưa dầm thấm lâu, sau bao ngày hắn bám trụ, nhìn thấy sự quyết tâm của hắn thị xiêu lòng…

Mẹ hắn nhìn thấy cảnh tượng hắn dắt thị cùng ba đứa con về thì như ngồi trên đống lửa. Bà xéo xắt, chì chiết chỉ chực đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà. Bà than trời, bà chua chát hỏi con gái trên đời này chết hết rồi hay sao mà hắn dắt díu đồ đàn bà nạ dòng về ngôi nhà này. Thị khóc, lũ trẻ cũng sợ sệt mặt tái mét bám chặt vào tay mẹ. Thị thấy ê chề cho cái số phận của thị, còn cái Tí bé nhất chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng khóc ré lên. Bà Loan khóc rống lên, dẫm chân xuống đất bành bạch, bà nghĩ thằng quý tử của bà bị điên rồi. Hắn dọa: “Nếu mẹ không đồng ý con sẽ bỏ nhà ra đi và mẹ không bao giờ còn thấy con nữa đâu…” Bà quá rõ tính khí của con trai mình, một khi nó quyết, nó sẵn sàng làm theo ý nó mà không thể lay chuyển được. Vậy là bà đành nhượng bộ. Bà ngồi thừ người ra ghế, hai tay buông thõng, miệng lẩm bẩm những điều gì không ai hay. Hắn thở phào nhẹ nhõm, thôi thì sống lâu với nhau chắc bà cụ sẽ thay đổi, loài vật sống với nhau lâu còn có tình cảm huống hồ con người, thị tốt và hiền lành như vậy ắt sẽ dung hòa được mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Thị và hắn lấy nhau cũng chẳng tổ chức rình rang gì, chỉ làm vài ba mâm mời bà con xóm giềng đến chung vui…

Hắn cứ ngỡ mọi thứ vậy là yên ổn, thế nhưng không. Mẹ hắn cứ nghe phong thanh thiên hạ đồn thổi chuyện nhà mình là lại sồn sồn về trút giận lên con dâu. Bà xỉa xói thị bằng những ngôn từ cay nghiệt nhất: “Mày lừa con trai bà, con bà nó là trai tân mà phải lấy cái con mụ nạ dòng là mày, đồ mèo mả gà đồng, mày cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì, mày âm mưu bước vào cái nhà này để cướp tài sản cho con mày phải không…”. Thị nức nở, thị giãi bày: “Mẹ ơi, con yêu anh Long thật lòng, ông trời chứng giám. Cái số con nó khổ, lỡ dở một lần đò nên con mong mẹ thông cảm cho con…”. Ba đứa trẻ thấy mẹ chúng khóc cũng ré lên trong vô thức. Hắn lên tiếng, hắn giải thích với mẹ hắn rằng hắn yêu thương thị, hắn coi lũ trẻ như chính con ruột của mình, hắn mong mẹ hắn tiến bộ rộng lòng, hắn chỉ mong gia đình hòa thuận, rằng không có thị thì cuộc đời hắn sẽ vỡ nát ấy vậy mà mẹ hắn còn lu loa lên là hắn bênh người ngoài… Ngôi nhà của hắn lâu nay xám xịt, những góc khuất phả lên mùi cũ kỹ, mốc meo hệt như cái tình cảnh khổ sở của những con người ở nơi đây vậy…

Hắn thấy mình không ra dáng một thằng đàn ông. Cả thời tuổi trẻ của hắn chọc trời khuấy nước, đâu biết yếu đuối là gì, ấy vậy mà bây giờ hắn cảm thấy bản thân mình bất lực. Đời thị đã khổ. Dính vào hắn, đời thị còn khổ hơn. Hắn vốn hứa với thị sẽ yêu thương chăm sóc thị và lo cho ba đứa con của thị mà kết cục lại như vậy. Từ ngày lấy hắn, thị tiều tụy hẳn. Cái vẻ sắc sảo, mặn mà nhường chỗ cho những nếp nhăn hằn sâu trên má. Đôi mắt đen tuyền đã thâm quầng sau những đêm giấc ngủ chẳng tròn. Còn những đứa trẻ vô tội kia nữa chứ, chúng nó đâu đáng phải chịu sự hắt hủi, ruồng rẫy của người mà chúng nó vẫn luôn miệng gọi là bà nội. Với nỗi lòng của một người mẹ suốt đời cung phụng con cái vô điều kiện, bà Loan chỉ có hắn là cục vàng cục bạc còn cái người đàn bà mang tiếng là con dâu với mấy đứa con riêng của cô ấy chỉ là bọn rác rưởi. Bà đâu có thể hiểu cho tường tận ngọn ngành rằng nếu không có thị thì cuộc đời hắn sẽ còn triền miên không điểm dừng bao quanh giữa rượu chè và cờ bạc không lối thoát. Bao ngày tháng trôi qua, thị cố gắng gần gũi với mẹ hắn nhưng vô dụng. Thị mua biếu bà tấm áo, cái quần, thang thuốc bổ mẹ hắn đều từ chối không thương tiếc. Đêm đêm, thi thoảng trong ngồi nhà ba tầng cuối phố lại vang lên tiếng khóc rấm rứt và tiếng thở dài ngao ngán bất lực. Chao ôi! Cái nơi mang danh là tổ ấm này lại là chốn cư ngụ của những con người khốn khổ…

Sắp tết, không khí lạnh tê tái, thấp thoáng ngoài ngõ đã thấy lấp ló những mầm hoa non tơ. Trời đất sắp đến thời khắc chuyển giao nên khiến cho lòng người chộn rộn. Còn trong nhà hắn thì khác, mọi thứ vẫn ảm đạm, quẩn quanh như vậy. Những tiếng nguýt dài tưởng chừng như bất tận vẫn vang lên đều đều, những tiếng thở dài, những tiếng trẻ con khóc vẫn vang lên đầy day dứt. Bà Loan như thường lệ lại lập cập đi sang mấy nhà hàng xóm buôn vài câu chuyện để giết thời gian. Vừa đi được một đoạn, chợt thấy lạnh nên bà toan về lấy thêm áo rét để mặc thì chợt nghe thấy tiếng con dâu và con trai đang nói chuyện ỉ ôi. Hắn nói:

– Mình cầm mấy đồng này mua áo mới cho bọn trẻ, tết nhất cũng phải cho chúng nó có manh áo mới chứ!

Thị lắc đầu quầy quậy đáp:

– Thôi, tiền này để mình biếu mẹ mua áo mới, mẹ lớn tuổi cần ăn mặc đẹp để khỏi mất mặt với họ hàng, bạn bè, không lại tủi thân. Mấy đứa trẻ mặc lại quần áo của nhau là được mà… Để tối tôi tranh thủ đan cho bọn trẻ mấy cái khăn len, vậy là cũng coi như có đồ mới diện tết rồi…

Hắn nhìn xa xăm trầm ngâm nói:

– Hay ra Tết vợ chồng mình với bọn trẻ ra ở riêng, tôi vẫn sẽ chạy qua chạy lại phụng dưỡng mẹ… chứ thiệt tình thấy mẹ con mình ở khổ sở quá… Sống mãi như thế này cực cho mẹ con mình vô cùng…
Thị chẳng nghĩ ngợi gì, dẹp ý định của hắn luôn:

– Thôi, ra ngoài ở lại tốn kém, vả lại mẹ cũng có cái lý của mẹ, tôi không có gì oán giận mẹ đâu, gia đình mình cứ sống chung phụng dưỡng mẹ thôi! Mẹ của mình cũng là mẹ của tôi, ngay từ ban đầu tôi đã xác định như vậy rồi…

Nói xong thị lại đứng dậy thoăn thoắt lau nhà, dọn dẹp. Đến lúc này bà Loan mới thấm thía được tình nghĩa của người con dâu đối với mình. Bà cay đắng nhận ra mình sai thật rồi, thị đâu có làm gì sai, có sai là ở chỗ thị đã kiên nhẫn chịu đựng một bà mẹ chồng cổ hủ, lạc hậu như bà… Bà nhủ thầm: mình phải thay đổi, phải thay đổi thôi…

Hắn đứng dậy, định bước ra ngoài sân thì thấy bà Loan đã đứng tần ngần ở cửa từ lúc nào. Bà hấp háy nhìn con trai và người con dâu nói:

– Tết sắp đến rồi, Tết đến cửa rồi các con ạ, chiều mẹ dẫn cái Xuân với mấy đứa trẻ đi sắm quần áo mới nhé!…

Hắn và thị nhìn nhau lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến nỗi chẳng ai nói được lời nào. Bà Loan thấy vậy tiếp lời:

– Mẹ hiểu ra rồi… mẹ, thằng Long và cả mẹ con cái Xuân là một gia đình… Và gia đình thì sẽ luôn yêu thương nhau chúng bay ạ!

Cả ba người cùng cười… Từ khóe mắt hắn lặng lẽ chảy ra một dòng nước mắt, hắn mừng thầm: “Tết năm nay đến thật rồi!”

Hội An rực vàng trong ánh nắng - VnExpress Du lịch

Ánh nắng vàng le lói giữa tiết trời lành lạnh phản chiếu muôn ánh vàng lấp lánh vào ô cửa sổ căn nhà nhỏ cuối phố. Hóa ra cái nắng cuối đông dù đến muộn màng lại có thể ấm áp và mơn man lòng người đến thế…