The post Thơ Vàng A Giang appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Khi tạo tác phẩm, Vàng A Giang không dùng thủ pháp, thể dạng, cấu tứ vần vè, gò bó theo cách viết xưa cũ thông thường, mà anh cứ trải lòng theo mạch cảm xúc của những điều mắt thấy, tai nghe, lòng được trải nghiệm…. Thể thơ tự do rất hợp với cách xây dựng tứ thơ mang đậm dấu ấn của cách nghĩ hồn nhiên, phóng khoáng mà ta ít gặp ở người làm thơ miền xuôi…
Đọc Vàng A Giang ta cứ thấy hiện lên trước mắt mình hình ảnh con người, thiên nhiên Tây Bắc đẹp đến nao lòng. Vẻ đẹp thuần chất Tây Bắc ấy nó đơn sơ, mộc mạc, giản dị như lúa ngô khoai sắn trên nương; như ánh mắt nụ cười, lời ăn tiếng nói của đồng bào lúc quây quần bên những nép nhà sàn.
Thơ Vàng thi sĩ nào đâu chỉ là những chuyện đời đơn sơ, chuyện thiên nhiên hiển hiện mà còn là cung bậc của những cảm xúc tình yêu lứa đôi đầy nồng nhiệt. Có lẽ ai cũng phải say với tiếng khèn gọi bạn tình, tiếng đàn môi trao yêu thương đầy rung động; những lời ân ái đầy mê đắm và cả những ẩn ức đầy tâm trạng của những mối tình chưa trọn vẹn trong đời… trong thơ của Vàng.
Đọc xong mỗi thi phẩm của Vàng lòng ta lại say, say lử say lừ như vừa được thưởng thức một tuần khói trắng của nàng tiên nâu giữa núi rừng Tây Bắc đầy mê hoặc…
Nói về thơ Vàng A Giang thật khó nói hết trong một đoạn Review ngắn. Cà Phê Thứ Bảy trân trọng giới thiệu những bài thơ hay anh mới viết gần đây!
L.G.H
1
Và tiếng chim vẫn hót
Đuổi theo ngày
tôi gặp đêm
đểm rũ bỏ tôi bên góc đường
tôi gặp tôi
Những giấc ngủ đã về
những thao thức ra đi
mỗi chúng ta phải đi tìm cho mình một đóa hoa trong lòng
như ghế phải có người ngồi
đường phải có người đi
một con người một giá trị!
Hôm nay chú chim nhỏ không về nữa
chú đang đi đánh thức một vương quốc ngủ say
Tôi ơi!Không buồn nữa
khi chim đang tung bay tiếng hót
này
!Còn hơi ấm trong tổ và tiếng hót vẫn đâu đây
ngay đây này
tôi ơi!
2
Năm tháng này quê tôi
Năm tháng này quê tôi buồn như sương
Sáng thức dậy không nhìn thấy núi
Mây che khuất những chân trời.
Năm tháng này quê tôi buồn nứt nẻ
Gió thốc vào rát bỏng khô hanh
Ngày bần thần thất thểu
Đêm là mắt sâu hun hút tìm…
Năm tháng này quê tôi
Từng dòng người tha hương lũ lượt trở về
Ăm ắp thương nhớ như hòn than đỏ
cha mẹ già thêm sợi bạc… ngẫm về đời lau
Con trẻ ngẩng mặt thật lâu
Để giọt mặn chảy ngược vào đáy mắt
Chợt chao chát những cuộc thiên di.
3
Nhớ mẹ
Mùa này gió thổi dích dắc
Môi tôi chằn chịt đường gió
Những nứt nẻ bắt đầu mọc mầm
Tôi ủ mình bằng chiếc khăn bà đan
Tối tối tôi thường đốt rất nhiều củi
Hòng héo khô những hạt mầm nứt nẻ
Mẹ thường khuyên tôi ngủ sớm
Tôi không nghe, củi đốt rất nhiều
Những đường gió ngày một lớn
Những nứt nẻ đã trổ thành cây
Không còn ai khuyên tôi ngủ sớm
Muốn nghe lời mẹ… dù chỉ là một lần.
4
Cha và anh
Năm tháng này quê tôi buồn như chiếc lưới cũ
Rất lâu rồi cha và anh không đi câu
Rừng đã hết, lòng sông trơ sỏi đá
Cát đôi bờ khô khát bỏng bước chân
Cha tôi ngủ trưa – mơ vừa trở về từ kí vãng
Tiếng thú rừng náo động cơn mê
Cá quẫy trăng tan lấp lánh
Những đêm với rừng không gợn chút cô đơn
Tháng năm này quê tôi như chiếc độc mộc
Không biết về đâu giữa vơi cạn héo mòn
Ngày đi tìm cỏ, không tìm được để cắt
Đêm về trâu đói nằm co ro
Thời gian này tự thấy lòng lạc lõng
Lá rụng đầy sân, mèo kêu cả ngày
Triền núi gió nồng bỏng như cát
Cha tiễn hoàng hôn buồn từ buổi đó đến giờ.
5
Ngược làng
Người làng tôi xôn xao gió bấc
trong đêm khuya
bên bếp lửa
họ đốt củi và nói về những đồng tiền dưới xuôi
phố có gì vui
phố không mọc được núi
áo sờn vai họ gùi làng bản chìm nổi trong sương
những thân phận cong như thác
bỏng rát như thác
xuôi phố
tiếng rao lạc điệu tộc người
tôi thức trọn mỗi mùa gió bấc
đếm từng bước chân về hướng đại lộ
tiếng tù và lẩn khuất trên đồi
tôi thức trọn mỗi mùa khoai mới
gùi tộc mình ngược phố lên đồi.
6
Rời
Người làng tôi vẫn đêm ngày nối nhau xuống phố
Họ không biết đi đâu
Chỉ cần ra khỏi làng
Họ mang theo một đức tin
Và đôi mắt đỏ
Khi tiếng gà gáy đầu tiên
Nụ hôn vội được gửi lại
Những đứa con mơ màng chưa biết gì
Họ ra đi khi miếng trăng đã chếch về núi
Trăng soi bóng họ, họ dìu trăng đi
Những hạt sương chưa kịp tròn trịa
Lấm tấm vuông tròn bám gấu váy, quần
Họ ra đi
Những ngày nhớ núi
Họ lầm lũi tìm về
Rồi lại quay quắt ra đi
Khi nhớ cao như núi
Trái tim họ nở hoa
Thơm những mùa ở phố
Thơm những mùa ở quê.
7
Những ngày trong phố
Bỏ lại bình yên tôi xuôi theo dòng người xuống phố
Họ nói phố vui, không biết buồn bao giờ
Tôi tin lời họ như ong bướm tin hoa
Giờ phố buồn như lối quen ngập cỏ
Mắt nhìn đâu cũng chỉ thấy gió trời
Bao năm xuôi phố, tóc tai tôi đã khác
Tóc tôi nhiều màu, tai tôi rất nhiều khuyên
Mái tóc đen chỉ còn là kí ức
Thi thoảng lại giục tôi kiếm tìm
Ngày ngày đi tìm cuộc sống
Thì thời gian đâu để trở về kí ức
Kí ức chết rồi – kí ức êm trôi
Đêm qua, trong cơn mê sảng tôi ôm choàng kí ức
Khóc rất nhiều tôi ngụp lặn dòng sông
Nay Hà Nội gió bấc
Tôi thu lòng xơ xác ngổn ngang
Nghĩ về bình yên chốn cũ
Nghĩ về hình hài mẹ cha
Ở đó có tất cả
Người làng vẫn đêm ngày ra đi
Thành phố này rộng như kí ức
Người làng tôi ở đâu trong thành phố này.
8
Ngôi nhà cũ
Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ
Để an dưỡng vết thương như một con thú hoang
Nghe chim hót để khâu lại những ngày rách
Nghe tắc kè hoa ru đá từ thuở nào…
Ngôi nhà cũ bao quanh là đá xám
Xám như mặt tôi, mẹ hạ sinh vào một đêm đông
Ngôi nhà cũ bao quanh là đá
Kí ức tràn kí ức hóa thạch thành cây
Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ nơi tôi có tất cả
Giọng sang sảng của cha
Giọng trìu mến của mẹ
Tiếng cười đàn em thơ
Tình yêu thương làng xóm
Tôi muốn trở về ngôi nhà cũ
Cúi lạy những điều đã phai phôi
Nghe hồn gianh vỗ về đêm tối
Nghe chân giường mọt gặm rỗng giấc mơ.
9
Người yêu ở Pú Hồng*
Hẹn mùa sau em về làm dâu Si**
Nếu từ chối anh sẽ thêm vài ông mối
Nếu gật đầu thì theo anh lên ngựa
Đường gập ghềnh, anh lái tình yêu thẳng tắp
Không núi đồi nào cản được ta
Lạy ông, lạy bà, lạy mẹ, lạy cha
Con đưa con gái mẹ cha qua chín núi, mười đèo, sáu sông, bẩy suối
Con sẽ cõng cô ấy qua mười kiếp bản làng
Trái tim con thẳng như cây rừng Hoàng Liên Sơn
Con sẽ chăm cày cấy để cơm đầy rẫy
Bắp tay con đủ to để cô ấy gối đời mình
Vai con đủ rộng để che cơn mưa núi
Con sẽ không cho cô ấy thèm mái ấm nhà người ta
Con sẽ không cho cô ấy thèm trai lạ khác
Con sẽ yêu cô ấy như trâu yêu cánh đồng
Như cày, cuốc yêu nương
Đến mùa rẫy năm sau, cha mẹ sẽ lên chức ông bà ngoại
như cây thêm cành, như hoa thêm cánh
Cả nhà ta sẽ dìu dắt đi qua: những mùa sương gió, những mùa nắng nôi
Sau này các con lớn, con sẽ chỉ đường chúng về Pú Hồng tìm ông bà ngoại
Để ông bà ngoại mừng cho trứng, cho tuổi: chúng lớn lăn tròn phổng phao
Mai này, cơ bắp to săn thú, làm nương và tỏ tình với mặt trời trên đỉnh núi bản ta.
10
Đêm không trăng
Nắng nóng ran
Em âm thầm cháy như lửa
Mắt bao người hóa tro
Giọng em là gió
Đi hết một ngày gió bời bời trong anh
Về nhà không ngủ được
Anh mơ về gió
Anh mơ về trăng
Vào một đêm không trăng
Em giấu bố giấu mẹ
Lẻn vào gặp anh
Đêm không trăng
Đêm không gió
Chỉ có anh và em
Đất trời nín lặng
Anh vội vàng trút từng cúc
Sợ trăng lên em bẽn lẽn
Sợ gió lùa anh run tay
Tim nhắc anh khe khẽ
Trút hết cúc em, anh mới biết em là một tòa trăng
Không bẽn lẽn
Không run tay
Không khe khẽ
Chúng mình nhảy múa
Hòa vào trăng nhịp nhàng, lung linh.
11
Trập trùng tình Khâu vai
Trập trùng đá
Trập trùng mây
Trập trùng tiếng khèn thả đầy trời
Em men theo giọng hát quen vang rừng đá
Chính anh!
Bao năm biền biệt không rõ sống chết
Bao năm biền biệt tình còn đậm không anh?
Em không rõ!
Ngay lúc này em nhớ về ngày xưa…
Ngày ta tay trong tay
Ngày má áp má
Ngày môi gần môi
Ngày chúng ta còn nhau
Em lặng mình định thần
Ta còn gì nữa đâu?
Em lén nhìn anh, từng nếp nhăn xô dạt trên má
Từng dấu môi em còn đọng lại
Đôi môi xưa còn đâu đỏ mọng
Hồn môi em còn vương ít nhiều
Bàn tay gồ ghề những vết chai
Có thể ta không đến được với nhau
Nhưng đã yêu người sau trọn vẹn
Chứng cớ bàn tay chai
Em hiểu anh đã gánh cả giang sơn đời cô ấy
Em vui!
Còn chồng em cũng như anh
Gánh cả giang sơn đời em
Yêu em như ngày xưa anh yêu vậy.
12
Đợi
Tôi đợi em đã được mười năm
Nếu em không đến
Tôi sẽ hóa thành cây thành rừng
Để bố mẹ em đến chặt thành cột thành kèo
Để đêm ngày được ngắm em
Tôi đợi em đã được mười năm
Nếu em không đến
Nguyện làm bông lau ven suối
Để em hái về làm đệm làm gối êm giấc
Nếu em đi làm dâu nhà người khác
Tôi sẽ hóa thành trúc thành vầu
Để chồng em chặt làm hàng rào nhà em
Nếu em đi làm dâu nhà người khác
Tôi sẽ hóa thành giun thành dế
Ngày đêm bào mòn tươi xốp đất nhà em
Mùa màng em trâu bò có đến phá
Tôi nguyện hóa thành tảng đá ngăn trâu bò ăn
Tôi đã đợi em được mười năm
Nếu em không đến… Xin kiếp này được hóa thành con em.
V.A.G
The post Thơ Vàng A Giang appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Giấc mơ hình hạt thóc appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Xà vào lòng mẹ tấm thân gầy
Những thân phận như hạt thóc
Cứ thế mà đi, cứ thế mọc mầm
Ở đâu nảy được mầm, họ trồi lên rạng rỡ
Những trưa hè nắng nôi
Họ oằn lên vai mỏng bao thóc
Thóc đè nặng giấc mơ họ
Giọt mồ hôi tan vào mắt
Rồi trời bất chợt mưa
Họ ôm đau vào lòng
Tay nâng từng bông lúa
Khom thân mình chở che
Những khi mất mùa họ khóc
Giọt nước mắt hình thóc, đâm vào họ lặng im
Có những người không kìm được lòng
Khóc ròng rã bốn mùa…chơi vơi.
The post Giấc mơ hình hạt thóc appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Người làng tôi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Mở những lối lần tìm về tổ tông nguồn cội
Họ nhẹ nhàng với nhau, nhẹ nhàng với người
Việc làng họ chung tay, chung sức
Vui buồn góp công, góp mặt
Sống thuận người, thuận rừng và thuận trời
Người làng có ai lạc lối
Họ bảo ban, khuyên nhủ chân thành
Họ uốn nắn con trẻ như tra hạt ngô
Nhắc nhở nhau như ruột thịt
Nhắc nhở nhau cùng nguồn cội
Người làng tôi thương nhau bằng bó rau, quả trứng…
Họ nghĩ về đời trong như hạt sương đậu trên lá ngô.
V.A.G
The post Người làng tôi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Cỏ lau appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Phá nhiều, cỏ lau đau
Phá nhiều, cỏ lau buồn
Phá nhiều, cỏ lau mồ côi
Phá nhiều, cỏ lau tuyệt diệt…
Cỏ lau dần học sắc nhọn
Điêu luyện, thuần thục
Đụng mạnh vào là cứa
Khi bàn tay người phá rỉ máu,
là cỏ lau biết mình đang sống
Cỏ lau sợ sống đời úa tàn
nên lúc nào cũng giữ mình sắc mỏng
Âu cũng là, sợ quên mình đang sống…
Cỏ lau ưa nhẹ nhàng,
thanh thản đời hoa cỏ
Ấy vậy mà đến ngày trổ bông
là cỏ lau buồn nhất.
Đã quen kiếp vô thường
Vậy mà khi đầu bạc
Cỏ lau vẫn sợ gió như… người sợ thêm tuổi.
Một hôm, gió không hẹn mà đến
Cỏ lau trắng phau bay.
V.A.G
The post Cỏ lau appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Sắc phượng chiều nay appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Em viết gì dòng lưu bút tuổi xanh
tà áo trắng – sân trường- nắng vỡ
nắng tinh nghịch luồn qua cửa sổ
phong thư nào -ai lén đọc. Làm ngơ
Vẫn cây bàng khắc chữ đứng xoè ô
cõng nắng đội mưa, lũ học trò tụm năm, tụm bảy
tiếng trống trường hôm nay điểm vội
buổi học cuối cùng – nét chữ vẫn tròn tay
Ơi thương lạ- loài hoa như mắt môi
có phải hoa cũng nặng tình với Đất
Như loài ong – tìm hương ướp mật
Để mùa về má phượng đỏ rực cây.
Trại sáng tác Đà Lạt 6/6/2023
T.K.L
The post Sắc phượng chiều nay appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Cánh thơ ban trắng appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Duyên nợ với sông Hồng
Ông chọn Vĩnh Tường làm bến đỗ
Đã qua “Núi Mường Hung, dòng sông Mã”
Về bến sông mùa cũ năm nào.
Quê “Choa” xứ Thanh gió Lào
Theo Tây Tiến viết “Tình ca Tây Bắc”
Ngày chiến thắng chia tay “Người bản Nà Phiêu”
Về cưới vợ bến sông “Em tắm”.
Bao lớp trẻ học thầy giáo Cầm Giang
Nay những ai là thi nhân, thi sỹ?
Tình đất tình người như cây bén rễ
Ông là cây gạo sáng bên sông.
Tôi đặt cánh ban trắng lên mộ ông
Một cánh thơ mặn nồng nhân thế
Một nỗi niềm mưa nguồn chớp bể
Ông cười chạng vạng hoàng hôn.
Nơi ông nghỉ trăng gió đầy sông
“Chữ xoay cồn” thương phận người chìm nổi
Thơ ông gọi cánh cò thành mây trắng
Làm cơn mưa dịu mát núi rừng.
Chiều Vĩnh Thịnh xanh ngát ngô non
Thắp nén hương nhớ “Gió núi biên phòng”
Thơ giản dị như đời ông giản dị
Rưng rức mùa ban trắng ven sông.
Vĩnh Thịnh tháng 05/ 2023
N.N.T
*Chữ trong ngặc kép là tên các bài thơ, câu thơ của Cầm Giang
The post Cánh thơ ban trắng appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Sài Gòn trong tôi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Gác lại những ngày nắng sớm lãng phiêu
Quán cóc cà phê giở từng trang báo,
Góp cuốc xe, mở ATM gạo
Gửi trong kia, xóm trọ cách ly rồi.
Mỗi lần điểm tin lại nhói trong tôi
Số ca nhiễm cứ tăng, chưa dừng lại,
Gò Vấp, Bình Tân… nối dài thêm mãi,
Phủ bóng đen khắp quận, huyện Sài thành.
Năng động đi đầu, kinh tế nổi danh
Đâu lường được dịch bùng nhanh đến thế,
Để kịp hiểu đời mưu sinh lặng lẽ,
Khi tiếng rao, ai muốn cất trong nhà.
Thiện nguyện đêm rong ruổi phát phần quà,
Truyền thống sẻ chia, tự hào nhân cách,
Miếng khi đói… Lá lành đùm lá rách,
Chẳng để ai tụt lại phía đằng sau.
Quằn quại địa cầu xoay trong nỗi đau,
Hãy tự cứu bằng đồng tâm cả nước,
Từng liều vắc xin dẫu ai sau, trước
Cũng thấm mồ hôi quyên góp từng đồng.
Sẽ sớm thôi, ngày trở lại phố đông,
Áo trắng em bay đường me ngập nắng,
Nếu mai nhớ về những ngày phố vắng
Lại thương vai gầy nặng trái tim yêu.
The post Sài Gòn trong tôi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Thương mùa hạ cũ appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Cánh phượng ngượng ngùng, bàn tay níu…chẳng quên
Lại rực cháy khoảng trời thương vụng dại
Con đường thân quen đã dần xa ngút ngái
Mỗi hạ về lại khắc khoải, rưng rưng.
Mối tình đầu vụt tan giữa lưng chừng
Giữa đam mê một thời ta mộng mị
Thanh xuân qua nhanh chẳng đủ cho ta nghĩ
Anh cũng mau quên trong tuổi trẻ ngông cuồng.
Tháng Năm oi nồng, khô rát khoảng chiều buông
Bằng lăng tím, tím góc trời bịn rịn
Trang lưu bút ngày xanh giấu lời yêu thầm kín
Để mỗi hạ về lại xao xuyến, bâng khuâng!
The post Thương mùa hạ cũ appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Này con gái appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Con gái à!
Mẹ đã nhận bó hoa ngày 8/3
Bó hoa con mang từ nhà sang khi mẹ vừa tan tiết dạy
Trời cũng mát rồi, tay mẹ nắm lấy tay con…
Những tấm ảnh con chụp, mẹ gom thành sưu tập
Tình mẹ, tình con tràn ngập nụ cười
Ảnh nào mẹ cũng thật là tươi
Mẹ hạnh phúc, nét cười càng thanh thoát…
Nụ hôn mỗi sáng chiều con trao cho mẹ
Má thêm hồng, vòng tay thêm ấm con ơi!
Quà nhỏ thôi, đôi mắt mẹ rạng ngời
Con của mẹ biết vẽ yêu thương tuyệt vời qua hành động!
Mẹ vẫn dang đôi tay thật rộng
Ôm vào lòng tất cả yêu thương
Có viên kim cương nào quý hơn tình của mẹ
Có món quà nào sáng bằng viên ngọc tim con?
Này con gái!
Trái tim con hãy luôn tròn lòng nhân ái
Đẹp như bó hồng con trao tặng hôm nay
Hãy để mẹ say trong vòng tay êm ái
Con gái à, con là món quà cả đời mẹ nâng niu!
Mẹ yêu con như yêu buổi chiều mặt trời xuống biển
Tia nắng ngời lên vệt sáng hồng cả chân trời
Trong tình yêu của mẹ con tự tin bơi
Con là bầu trời tươi trong trong đôi mắt mẹ.
Chẳng phải khoe quà
Chỉ là khoe cảm xúc
Thật nhẹ nhàng như một khúc dân ca!
Thật ngọt ngào hai mẹ con ta cùng bó hoa khoe sắc!
T.M.N
The post Này con gái appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>The post Tặng nàng mộc miên appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>Nhớ nao lòng hoa Gạo đỏ trầm tư
Áo trắng bay … loang về miền kí ức
Những xốn xang vẳng từ trong lồng ngực
Chạm trái tim yêu , cảm xúc ngọt ngào !
Thơ cứ chạnh lòng rồi lại xôn xao
Nhớ loài hoa từ khi nào …vò võ
Lúc chênh chao nghe dập dồn hơi thở
Bỗng dịu êm khi gọi đó tên người !
Tháng ba rộn ràng ai vẫn lẻ loi
Gọi tên em nghe nỗi buồn man mác
Mộc Miên ơi … nở chi ngày giáp hạt
Để niềm thương bát ngát sóng ôm bờ !
Dấu yêu à … ta gói trọn vào thơ ?
Nhắc ngày sau đừng hững hờ mưa nắng
trong tâm ta một bóng hình sâu nặng
Hoa và em mang sắc nắng rạng ngời !
Tháng ba sang rồi … mùa vẫn chơi vơi
Thương cánh hoa hạ sinh trời trở gió !
Một lời yêu … ngần ngừ chưa dám ngỏ
Đọng mãi trong tim sắc đỏ nồng nàn .
Ngày em chào đời … len lén Hạ sang !
T.H
The post Tặng nàng mộc miên appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.
]]>