Nay rảnh rỗi đi tìm cỏ lau
Khi buồn, cỏ lau màu gì?
Nếu không vì kiên gan, sao lại xám đến thế
Nếu không vì cô đơn, sao sắc mỏng đến vậy
Nếu không vì bé nhỏ, sao còn phơ phất
Cỏ lau!
Nhiều người không biết đến sự tồn tại cỏ lau
Nhiều người chỉ nghĩ mình có hồn,
Nên thường cho mình cái quyền tàn phá

Chụp ảnh hoa cỏ lau

Phá nhiều, cỏ lau đau
Phá nhiều, cỏ lau buồn
Phá nhiều, cỏ lau mồ côi
Phá nhiều, cỏ lau tuyệt diệt…
Cỏ lau dần học sắc nhọn
Điêu luyện, thuần thục
Đụng mạnh vào là cứa
Khi bàn tay người phá rỉ máu,
là cỏ lau biết mình đang sống
Cỏ lau sợ sống đời úa tàn
nên lúc nào cũng giữ mình sắc mỏng
Âu cũng là, sợ quên mình đang sống…
Cỏ lau ưa nhẹ nhàng,
thanh thản đời hoa cỏ
Ấy vậy mà đến ngày trổ bông
là cỏ lau buồn nhất.
Đã quen kiếp vô thường
Vậy mà khi đầu bạc
Cỏ lau vẫn sợ gió như… người sợ thêm tuổi.
Một hôm, gió không hẹn mà đến
Cỏ lau trắng phau bay.

V.A.G

Vàng A Giang