Những phận người cong như lúa
Những hạt thóc đè nặng phận người
Họ khom lưng đi giữa sao trời vằng vặc
Đời họ đè thân họ
Thân họ đè bóng họ
Những thân phận như hạt thóc
Xà vào lòng mẹ tấm thân gầy
Những thân phận như hạt thóc
Cứ thế mà đi, cứ thế mọc mầm
Ở đâu nảy được mầm, họ trồi lên rạng rỡ
Những trưa hè nắng nôi
Họ oằn lên vai mỏng bao thóc
Thóc đè nặng giấc mơ họ
Giọt mồ hôi tan vào mắt
Rồi trời bất chợt mưa
Họ ôm đau vào lòng
Tay nâng từng bông lúa
Khom thân mình chở che
Những khi mất mùa họ khóc
Giọt nước mắt hình thóc, đâm vào họ lặng im
Có những người không kìm được lòng
Khóc ròng rã bốn mùa…chơi vơi.