Layla Nguyen – Cà Phê Thứ Bảy https://caphethubay.net Mon, 23 Aug 2021 07:34:26 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.4.4 https://caphethubay.net/tre_assets/uploads/2020/11/mfavicon-1-66x66.png Layla Nguyen – Cà Phê Thứ Bảy https://caphethubay.net 32 32 188417353 Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi! https://caphethubay.net/truyen-ngan/moi-thu-roi-se-on-ca-thoi-2_100640.caphe Mon, 23 Aug 2021 07:32:45 +0000 https://caphethubay.net/?p=100640 Trong quán cà phê giữa trung tâm thành phố, Khanh ngẩn người nhìn màn hình máy tính. Các ngón tay cứng đờ trên bàn phím, ý tưởng chằng chịt nhau khiến Khanh không thể viết được cái gì cho ra hồn. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa. Là chị biên tập.

The post Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi! appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
Trong quán cà phê giữa trung tâm thành phố, Khanh ngẩn người nhìn màn hình máy tính. Các ngón tay cứng đờ trên bàn phím, ý tưởng chằng chịt nhau khiến Khanh không thể viết được cái gì cho ra hồn.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa. Là chị biên tập. Deadline đã gần đến nhưng Khanh vẫn loay hoay với mớ hỗn độn.

Vò đầu bứt tai một hồi, Khanh quyết định ra quầy order thêm một ly matcha nữa để lấy lại tinh thần. Ai bảo nó quyết định nhận job này mà chẳng mảy may suy nghĩ gì cả, bây giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.

Một nửa ly matcha đã vơi, nhưng vẫn bí ý tưởng. Khanh thở dài không ngừng, quay qua quay lại một hồi. Điểm dừng của nó ở lại trên một cái áo len dày dặn màu be nhàn nhạt. Bạn ấy đang đeo tai nghe, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đôi khi, bạn ấy khẽ lắc lư theo điệu nhạc, miệng lẩm nhẩm đôi ba câu lời bài hát. Đôi khi, bắt gặp một câu nào đó tâm đắc, bạn ấy lôi giấy bút ra ghi lại. Thế rồi như thể cảm giác được một điều gì đó, bạn ấy quay ra hướng bàn Khanh. Hai mắt chạm nhau, bạn ấy khẽ mỉm cười.

Còn Khanh, bắt gặp tình huống này chỉ ngại ngùng thu lại tầm mắt, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.

Một vạn hình ảnh con gái cute dễ thương nhìn là muốn yêu ngay

“Mình có thể ngồi đây chứ?”

Bạn ấy bỗng xuất hiện, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng. Thấy Khanh chưa trả lời, bạn ấy nói tiếp.

“Quán mới có một nhóm khách vào, chỗ thì chật kín rồi nên mình đành nhường chỗ đó cho họ thôi.”

Bạn ấy kết thúc câu giải thích bằng một cái nhún vai, tỏ vẻ đành phải vậy thôi, bạn phải cho mình ngồi đó nhé!

Khanh gật đầu một cách cứng nhắc, dọn gọn ghẽ đống sách bút đặt sang nửa bàn phía mình, để lại một nửa bàn trống trơn. Bạn ấy cười.

“Bạn cứ để thoải mái đi, dù sao mình cũng không làm gì, không sao.”

Khanh cười, gật đầu, đáp lại thay lời cảm ơn.

“Mình từng đọc truyện mà bạn viết.” Bạn ấy bỗng lên tiếng.

Khanh tỏ vẻ ngạc nhiên khi người đối diện nói vậy.

“Thú thực, mình nhận ra bạn từ khi mình bước vào quán. mình quan sát bạn nãy giờ đó. Không biết bạn có phiền không khi mình nói nhiều như thế này?”

“À, không.” Khanh lắc đầu, bắt đầu chăm chú theo dõi những lời bạn ấy chuẩn bị nói sắp tới.

“Vậy thì may quá. Mà kể cả có phiền đi chăng nữa, mình cũng muốn nói, bạn viết hay lắm, tất cả mọi thứ bạn viết mình đều thích mê!”

“Mình còn đọc đi đọc lại những gì bạn đăng trên WordPress cơ.”

“Wordpress.”

Khanh lẩm nhẩm. Trang WordPress Khanh lập ra chỉ đơn giản để lưu lại mấy chuyện vặt vãnh, dòng tâm sự thường ngày, không có nhiều người biết đến chốn này của nó.

“Bạn có bận không? Mình không làm phiền bạn nữa.”

Khanh nhún vai, nói thành thật rằng mình đang bí ý tưởng.

Bạn ấy im lặng trong giây lát, có vẻ hơi bất ngờ, hoặc gì đó. Khanh không đoán rõ ràng được.

“Vậy bạn muốn nghe câu chuyện của mình không? Thật ra mình không đảm bảo nó sẽ hữu ích với bạn, nhưng biết đâu được. Với cả mình cũng cần một người để lắng nghe nó, vì mình đã giữ gìn một mình quá lâu rồi.”

Khanh gật đầu, tắt máy tính và hoàn toàn tập trung lắng nghe người đối diện.

“Bạn ấy là mối tình đầu của mình. Chúng mình học cùng nhau từ hồi cấp một. Mặc dù không chung lớp nhưng thường xuyên đi hát, tập múa và trò chuyện với nhau. Trong mắt mình, bạn ấy là người tuyệt vời nhất mình từng biết. Mình ngưỡng mộ và thầm thích bạn ấy từ bao giờ.

Thật ra hồi đó mình trẻ con lắm, chẳng biết thích là như thế nào đâu. Mình chỉ cảm thấy mình muốn nói chuyện với bạn ấy thật nhiều, nhìn bạn ấy thật lâu. Mọi thứ cứ kéo dài cho tới hết cấp một.

Chuyển cấp, bạn ấy cũng chuyển trường. Chúng mình không còn gặp lại nữa.

Bạn biết không, khi biết tin mình hụt hẫng kinh khủng lắm. Buồn và mất mát trong một khoảng thời gian dài. Mình biết, mình nhớ bạn ấy thật nhiều. Bốn năm cấp hai trôi qua chóng vánh. Đôi khi, mình nghĩ mình đã thực sự quên bạn ấy rồi. Thật đấy. Vậy mà khi nhìn thấy bạn ấy giữa sân trường cấp 3 đầy nắng, mình biết mình sai rồi. Bạn ấy cười, vẫn đẹp đẽ và tuyệt vời y như trong trí nhớ của mình vậy.

Và thế là chúng mình học cùng một trường cấp 3, mình thì lại vẫn tiếp tục âm thầm dõi theo bạn ấy.

Thế nhưng bây giờ, tụi mình cách xa nhau nhiều quá. Không mối liên kết, không trò chuyện, chẳng khác nào hai người xa lạ. Mình chẳng đủ can đảm để tiến lại gần, vỗ vai bạn ấy mà bảo, “Ê nhớ mình là ai không?”

Mình tự ti, mình biết mình chẳng xứng đáng với một người tuyệt vời đến như thế. Cho tới một ngày, khi mình lấy hết can đảm để nói với bạn ấy, mình thích bạn ấy thật nhiều, thật lâu, bạn ấy đáp lại một câu mà cho tới tận bây giờ, mình vẫn còn nhớ rất rõ.”

Người đối diện chợt ngừng lại trong giây lát. Có lẽ là để lấy lại cảm xúc.

“Câu gì vậy?”

“Trẻ con thì biết cái gì đâu.”

“Không phải là có, không hay đại loại như vậy, mà là một câu như phủ hết những tình cảm bao lâu nay đi vậy. Bạn biết không, mình đã rất buồn, nhưng mình chẳng thoát ra được. Mình vẫn tiếp tục thích bạn ấy. Thật ngu ngốc đúng không?!

Cho tới khi lên năm hai đại học, chúng mình mới nói chuyện với nhau nhiều hơn. Mối quan hệ dần trở nên gắn bó, thân thiết với nhau hơn. những câu nói mập mờ xuất hiện. Mình tưởng tình cảm bao năm qua của mình đã thực sự có một cái kết đẹp. Mình đã rất vui và hạnh phúc.

Khi đang hạnh phúc đến như thế, mình phát hiện bạn ấy đã có bạn gái rồi. Mọi thứ vỡ lẽ. Hóa ra tất cả chỉ là mình ảo tưởng thôi. Bạn ấy cũng đâu có sai, vì chưa từng nói với mình là thích mình cơ mà, chỉ là mình nghĩ, mình suy đoán vậy thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, mình không còn liên lạc với bạn ấy nữa. Mình block hết mọi phương tiện liên lạc từ bạn ấy.

Mình nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.”

“Bạn còn thích bạn ấy không?”

“Có lẽ có, hoặc không. Mình không biết nữa. nhưng mình yêu bản thân mình hơn cả, và mình không thể chà đạp lên tự tôn của mình được. Mình nghĩ có lẽ một ngày mình sẽ lại yêu một lần nữa, sớm thôi.”

Khanh mỉm cười, nhìn cô gái trước mặt. Không phải bất kì cô gái nào khi yêu cũng sẽ có đủ bản lĩnh và lý trí để hiểu và làm được điều đó. Dù chuyện gì xảy ra, bạn ấy cũng đã thật mạnh mẽ và can đảm. Khanh nắm lấy tay bạn ấy, thì thầm.

“Rồi sẽ ổn cả thôi. Hãy tin là như vậy.”

 

The post Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi! appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
100640
Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi https://caphethubay.net/truyen-ngan/moi-thu-roi-se-on-ca-thoi_100567.caphe Tue, 17 Aug 2021 09:09:49 +0000 https://caphethubay.net/?p=100567 Trong quán cà phê giữa trung tâm thành phố, Khanh ngẩn người nhìn màn hình máy tính. Các ngón tay cứng đờ trên bàn phím, ý tưởng chằng chịt nhau khiến Khanh không thể viết được cái gì cho ra hồn. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa. Là chị biên tập.

The post Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
Trong quán cà phê giữa trung tâm thành phố, Khanh ngẩn người nhìn màn hình máy tính. Các ngón tay cứng đờ trên bàn phím, ý tưởng chằng chịt nhau khiến Khanh không thể viết được cái gì cho ra hồn.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa. Là chị biên tập. Deadline đã gần đến nhưng Khanh vẫn loay hoay với mớ hỗn độn.

Vò đầu bứt tai một hồi, Khanh quyết định ra quầy order thêm một ly matcha nữa để lấy lại tinh thần. Ai bảo nó quyết định nhận job này mà chẳng mảy may suy nghĩ gì cả, bây giờ hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.

Một nửa ly matcha đã vơi, nhưng vẫn bí ý tưởng. Khanh thở dài không ngừng, quay qua quay lại một hồi. Điểm dừng của nó ở lại trên một cái áo len dày dặn màu be nhàn nhạt. Bạn ấy đang đeo tai nghe, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đôi khi, bạn ấy khẽ lắc lư theo điệu nhạc, miệng lẩm nhẩm đôi ba câu lời bài hát. Đôi khi, bắt gặp một câu nào đó tâm đắc, bạn ấy lôi giấy bút ra ghi lại. Thế rồi như thể cảm giác được một điều gì đó, bạn ấy quay ra hướng bàn Khanh. Hai mắt chạm nhau, bạn ấy khẽ mỉm cười.

Còn Khanh, bắt gặp tình huống này chỉ ngại ngùng thu lại tầm mắt, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.

Top 5 Cách Nói Chuyện Hài Hước Với Con Gái Không Thể Bỏ Qua - Pablo D

***

“Mình có thể ngồi đây chứ?”

Bạn ấy bỗng xuất hiện, nói bằng giọng rất nhẹ nhàng. Thấy Khanh chưa trả lời, bạn ấy nói tiếp.

“Quán mới có một nhóm khách vào, chỗ thì chật kín rồi nên mình đành nhường chỗ đó cho họ thôi.”

Bạn ấy kết thúc câu giải thích bằng một cái nhún vai, tỏ vẻ đành phải vậy thôi, bạn phải cho mình ngồi đó nhé!

Khanh gật đầu một cách cứng nhắc, dọn gọn ghẽ đống sách bút đặt sang nửa bàn phía mình, để lại một nửa bàn trống trơn. Bạn ấy cười.

“Bạn cứ để thoải mái đi, dù sao mình cũng không làm gì, không sao.”

Khanh cười, gật đầu, đáp lại thay lời cảm ơn.

“Mình từng đọc truyện mà bạn viết.” Bạn ấy bỗng lên tiếng.

Khanh tỏ vẻ ngạc nhiên khi người đối diện nói vậy.

“Thú thực, mình nhận ra bạn từ khi mình bước vào quán. mình quan sát bạn nãy giờ đó. Không biết bạn có phiền không khi mình nói nhiều như thế này?”

“À, không.” Khanh lắc đầu, bắt đầu chăm chú theo dõi những lời bạn ấy chuẩn bị nói sắp tới.

“Vậy thì may quá. Mà kể cả có phiền đi chăng nữa, mình cũng muốn nói, bạn viết hay lắm, tất cả mọi thứ bạn viết mình đều thích mê!”

“Mình còn đọc đi đọc lại những gì bạn đăng trên WordPress cơ.”

“Wordpress.”

Khanh lẩm nhẩm. Trang WordPress Khanh lập ra chỉ đơn giản để lưu lại mấy chuyện vặt vãnh, dòng tâm sự thường ngày, không có nhiều người biết đến chốn này của nó.

“Bạn có bận không? Mình không làm phiền bạn nữa.”

Khanh nhún vai, nói thành thật rằng mình đang bí ý tưởng.

Bạn ấy im lặng trong giây lát, có vẻ hơi bất ngờ, hoặc gì đó. Khanh không đoán rõ ràng được.

“Vậy bạn muốn nghe câu chuyện của mình không? Thật ra mình không đảm bảo nó sẽ hữu ích với bạn, nhưng biết đâu được. Với cả mình cũng cần một người để lắng nghe nó, vì mình đã giữ gìn một mình quá lâu rồi.”

Khanh gật đầu, tắt máy tính và hoàn toàn tập trung lắng nghe người đối diện.

“Bạn ấy là mối tình đầu của mình. Chúng mình học cùng nhau từ hồi cấp một. Mặc dù không chung lớp nhưng thường xuyên đi hát, tập múa và trò chuyện với nhau. Trong mắt mình, bạn ấy là người tuyệt vời nhất mình từng biết. Mình ngưỡng mộ và thầm thích bạn ấy từ bao giờ.

Thật ra hồi đó mình trẻ con lắm, chẳng biết thích là như thế nào đâu. Mình chỉ cảm thấy mình muốn nói chuyện với bạn ấy thật nhiều, nhìn bạn ấy thật lâu. Mọi thứ cứ kéo dài cho tới hết cấp một.

Chuyển cấp, bạn ấy cũng chuyển trường. Chúng mình không còn gặp lại nữa.

Bạn biết không, khi biết tin mình hụt hẫng kinh khủng lắm. Buồn và mất mát trong một khoảng thời gian dài. Mình biết, mình nhớ bạn ấy thật nhiều. Bốn năm cấp hai trôi qua chóng vánh. Đôi khi, mình nghĩ mình đã thực sự quên bạn ấy rồi. Thật đấy.Vậy mà khi nhìn thấy bạn ấy giữa sân trường cấp 3 đầy nắng, mình biết mình sai rồi. Bạn ấy cười, vẫn đẹp đẽ và tuyệt vời y như trong trí nhớ của mình vậy.

Và thế là chúng mình học cùng một trường cấp 3, mình thì lại vẫn tiếp tục âm thầm dõi theo bạn ấy.

Thế nhưng bây giờ, tụi mình cách xa nhau nhiều quá. Không mối liên kết, không trò chuyện, chẳng khác nào hai người xa lạ. Mình chẳng đủ can đảm để tiến lại gần, vỗ vai bạn ấy mà bảo, “Ê nhớ mình là ai không?”

Mình tự ti, mình biết mình chẳng xứng đáng với một người tuyệt vời đến như thế. Cho tới một ngày, khi mình lấy hết can đảm để nói với bạn ấy, mình thích bạn ấy thật nhiều, thật lâu, bạn ấy đáp lại một câu mà cho tới tận bây giờ, mình vẫn còn nhớ rất rõ.”

Người đối diện chợt ngừng lại trong giây lát. Có lẽ là để lấy lại cảm xúc.

“Câu gì vậy?”

“Trẻ con thì biết cái gì đâu.”

“Không phải là có, không hay đại loại như vậy, mà là một câu như phủ hết những tình cảm bao lâu nay đi vậy. Bạn biết không, mình đã rất buồn, nhưng mình chẳng thoát ra được. Mình vẫn tiếp tục thích bạn ấy. Thật ngu ngốc đúng không?!

Cho tới khi lên năm hai đại học, chúng mình mới nói chuyện với nhau nhiều hơn. Mối quan hệ dần trở nên gắn bó, thân thiết với nhau hơn. những câu nói mập mờ xuất hiện. Mình tưởng tình cảm bao năm qua của mình đã thực sự có một cái kết đẹp. Mình đã rất vui và hạnh phúc.

Khi đang hạnh phúc đến như thế, mình phát hiện bạn ấy đã có bạn gái rồi. Mọi thứ vỡ lẽ. Hóa ra tất cả chỉ là mình ảo tưởng thôi. Bạn ấy cũng đâu có sai, vì chưa từng nói với mình là thích mình cơ mà, chỉ là mình nghĩ, mình suy đoán vậy thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, mình không còn liên lạc với bạn ấy nữa. Mình block hết mọi phương tiện liên lạc từ bạn ấy.

Mình nghĩ như vậy sẽ tốt hơn.”

“Bạn còn thích bạn ấy không?”

“Có lẽ có, hoặc không. Mình không biết nữa. nhưng mình yêu bản thân mình hơn cả, và mình không thể chà đạp lên tự tôn của mình được. Mình nghĩ có lẽ một ngày mình sẽ lại yêu một lần nữa, sớm thôi.”

Khanh mỉm cười, nhìn cô gái trước mặt. Không phải bất kì cô gái nào khi yêu cũng sẽ có đủ bản lĩnh và lý trí để hiểu và làm được điều đó. Dù chuyện gì xảy ra, bạn ấy cũng đã thật mạnh mẽ và can đảm. Khanh nắm lấy tay bạn ấy, thì thầm.

“Rồi sẽ ổn cả thôi. Hãy tin là như vậy.”

The post Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
100567
Góc hành lang mùa hè https://caphethubay.net/truyen-ngan/goc-hanh-lang-mua-he_100466.caphe Sun, 08 Aug 2021 15:03:55 +0000 https://caphethubay.net/?p=100466 Giờ tan tầm của thành phố lớn đông đúc, chật chội dễ làm người ta bực bội. Đương là mùa mưa, mưa bay lất phất, dai dẳng suốt một ngày dài. Mưa đến, nhưng chẳng mang đi được cái nóng đô thị. Ngoài trời vẫn nóng nực, ẩm ướt. Tôi ngồi trong cửa hàng tiện

The post Góc hành lang mùa hè appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
Giờ tan tầm của thành phố lớn đông đúc, chật chội dễ làm người ta bực bội. Đương là mùa mưa, mưa bay lất phất, dai dẳng suốt một ngày dài. Mưa đến, nhưng chẳng mang đi được cái nóng đô thị. Ngoài trời vẫn nóng nực, ẩm ướt.
Tôi ngồi trong cửa hàng tiện lợi, quan sát những dòng xe cộ nối đuôi nhau thành một hàng dài qua tấm cửa kính trong suốt. Mưa làm tấm kính mờ nhoè đi, nhưng tôi vẫn nhìn rõ sự cáu kỉnh và mất kiên nhẫn của người với người ngoài kia. Cái trò “điền vào chỗ trống” khi tham gia giao thông nó khốc liệt lắm, nhất là vào giờ tan tầm. Ai mà chẳng muốn về nhà thật nhanh, tắm rửa, nghỉ ngơi, chuẩn bị một bữa cơm thật ngon quây quần bên gia đình. Nhưng mà có lẽ tắc đường cũng phải mất mười lăm, hai mươi phút nữa, tôi nghĩ, thật đáng sợ. Ngay khi tôi lắc đầu ngán ngẩm với suy nghĩ ấy trong mình, thì tôi nhìn thấy An, ở ngay bên kia đường.

Ban đầu, tôi ngỡ mình nhìn nhầm. Nhưng trong suốt hơn một năm trời, dù bạn ấy đứng trong biển nghìn người, tôi chỉ cần một cái nhìn cũng có thể nhận ra, thì lấy đâu ra sự nhầm lẫn ở đây?

Bạn ấy mặc một cái áo phông màu xanh da trời nhạt, có in một dòng chữ nhỏ tôi không nhìn rõ, cùng một cái chân váy dài ngang đầu gối màu trắng có thêu những bông hoa nhỏ xinh một cách cầu kì. An đứng giữa trời mưa, không ô dù hay áo mưa, chỉ có độc duy nhất cái mũ bảo hiểm màu vàng cam nhức mắt.

Tôi thấy bạn ấy nhìn chằm chằm về một hướng, người khẽ run lên. Vài phút ngay sau đó, một đôi nam nữ lướt qua. An có níu tay bạn nam nói điều gì đó. Tôi thấy bạn ấy mấp máy môi. Bạn nam giật phăng cánh tay ra, chẳng thèm nhìn An lấy một cái mà lạnh lùng bước đi cùng bạn nữ kia.

Tôi thấy An ngồi phịch xuống vỉa hè, bật khóc. Tôi mất gần mười giây do dự, không biết có nên qua đó hay không. Rồi tôi thấy thật mất thời gian, tôi đâu cần lãng phí cho những điều ngớ ngẩn đến vô nghĩa như thế. Tôi phải qua đó ngay!
Tôi đẩy cánh cửa, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Cái không khí ẩm nóng phả vào trong khoang mũi, khiến tôi không kìm được khó chịu mà nhăn mặt một cái. Tôi lục tìm trong ba lô chiếc ô nhỏ, bung ra rồi vội vã sang bên kia đường. Tôi lách qua những hàng xe cộ đang kẹt cứng một chỗ, nước đọng trên đường thành những vũng nhỏ, bắt tung tóe cùng mỗi bước chân vội vã.

Tôi cũng không quan tâm việc giày tôi đã lem nhem những vệt bẩn, mưa hắt ướt đẫm hai vai. Hay việc đáng lẽ bây giờ tôi vẫn đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi, nhâm nhi nốt ly cà phê sữa cho tới khi mưa tạnh. Tôi sẽ đi bộ ra siêu thị nhỏ gần đó, mua ít thịt và rau để nấu bữa tối. An xuất hiện và đánh lệch quỹ đạo của tôi. Luôn luôn là như thế.

Hình ảnh anime hoa hướng dương - Phong cách trẻ trung, đầy sức sống

Tôi với An là bạn cùng trường cấp Ba. Khi đó tôi khá mờ nhạt, thành tích không có gì nổi trội, luôn nằm trong top giữa của lớp, không quá tốt cũng chẳng đến mức tệ. Tôi đến lớp học, rồi về nhà chơi game, đá bóng như biết bao thằng con trai mới lớn khác. Tôi chưa từng để thầy cô nhắc nhở, phê bình, luôn hoàn thành bài tập và thực hiện (phần nào) kỉ luật mà trường lớp đặt ra. Tôi luôn có một quỹ đạo an toàn, không mảy may có một suy nghĩ ngoài luồng nào khác, ngoài chuyện ăn-học-chơi, cho tới khi tôi gặp An ở hàng lang cầu thang lớp học tầng năm.

Hôm đó, tôi được thầy giáo dạy Hoá nhờ đi lấy mấy dụng cụ để làm thí nghiệm cho tiết học tiếp theo. Khi tôi đi xuống tầng, thì cũng là lúc An đi lên. Bạn ấy đi có phần vội vã, mải mê nghĩ chuyện gì đó nên không để ý xung quanh, và rồi đụng trúng tôi. Mức độ va chạm, theo tôi ước chừng, là không lớn. Nhưng bạn ấy vẫn dừng lại, mặc dù có lẽ đang vội vã phải đi, hỏi tôi có làm sao không,bỏ lại lời xin lỗi với đầy sự ái ngại cùng nụ cười mà đến mãi sau này, tôi cho là nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy.

Vài ngày sau đó, tôi cứ nghĩ mãi về nụ cười ấy, khoảnh khắc chúng tôi chạm nhau, tôi ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm mát dịu như mùi mùa hè. Mùi hương tôi chưa từng bắt gặp ở đâu đó. Nó thật lạ, thật riêng, như là dành cho An.
Và thế là, như có điều gì đó thôi thúc tôi quay trở lại hành lang cầu thang lớp học đó. Cứ mỗi lần chuông báo hiệu giờ giải lao đến, tôi lại lao nhanh ra khỏi cửa lớp, giả vờ đi thật chậm ở hành lang cầu thang mong một lần vô tình gặp được An.Có khi tôi sẽ gặp được bạn ấy, hai người giao nhau trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, có khi không. Phần không có lẽ luôn nhiều hơn. Nhưng điều đó không làm tôi dừng lại hành động đó.

Tôi cứ như thế suốt cả nửa năm học. Đến một hôm, tôi nghĩ mình cần làm gì đó hơn nữa, như là việc muốn biết tên bạn ấy. Tôi thậm chí còn chưa hề biết tên người ta, mặc dù đã quan sát người ta hơn nửa năm rồi cơ đấy.

Sau một vài mối quan hệ chắp nối, tôi cũng biết được tên bạn ấy. Hoài An. Bạn ấy học lớp Hoá, tôi thấy hơi bất ngờ, rồi lại tự cười mình rằng có gì đâu mà bất với ngờ. Sau quá trình nỗ lực tìm hiểu hơn nữa, tôi biết được An có theo học một lớp vẽ ở trung tâm thành phố. Thế là tôi liền đăng kí vào lớp học vẽ của bạn ấy, dù cho tôi có vẽ dở tệ.

Lớp học vẽ học hai buổi mỗi tuần, đều vào buổi tối. Tôi là đứa học trò vào lớp sau nhất, và yếu nhất nên thầy giáo cũng khá quan tâm. Trước khi vào học, tôi cũng bày tỏ với thầy, tôi muốn tham gia để học hỏi thêm, chứ không có ý định học chuyên sâu. Có lẽ vì thế nên yêu cầu của thầy dành cho tôi cũng không quá cao. Điển hình là mấy bức tranh của tôi, thầy luôn có những lời khích lệ, “Vẽ đẹp lắm!”, “Được lắm!”, “Tốt hơn trước rồi đấy!”, mặc dù đặt cạnh mấy bức tranh khác trong lớp tôi thấy dở tệ.

Nhưng tôi không quá quan tâm chuyện ấy lắm. Điều tôi quan tâm là An cơ mà. An chưa từng bỏ sót một buổi học nào ở lớp vẽ. Tôi thấy bạn ấy vẽ say mê, khi An vẽ, An nghiêm túc, luôn chau mày lại như cân nhắc một cái gì đó. Tôi chưa từng thấy bạn ấy cười ở lớp học vẽ, ngay cả khi thầy giáo khen tranh của bạn ấy trước lớp. An như một con người khác, hoàn toàn xa lạ với người tôi bắt gặp ở cầu thang hành lang vậy.

Đôi ba lần cố ý, tôi vờ quên khi thì cọ vẽ, khi thì màu vẽ, khi thì cái nọ cái kia rồi tới hỏi mượn An. Lúc nào câu trả lời của bạn ấy cũng là một cái gật đầu, không nói gì thêm. Cuối buổi, đáp lại lời cảm ơn của tôi, bạn ấy chỉ “ừ” nhẹ, thế thôi. Tôi không biết phải nói gì hơn nữa, cuộc nói chuyện của chúng tôi ngay từ khi bắt đầu, đã lâm vào ngõ cụt.

Cuộc nói chuyện một cách đúng nghĩa của chúng tôi bắt đầu, thật trùng hợp, cũng vào một ngày mưa lớn. Lớp vẽ tan, An đứng chờ dưới mái hiên ngoài lớp học. Có lẽ bạn ấy không đem theo ô. Từ đây ra bến xe cũng cách một đoạn khá xa. An hôm đó mặc một cái áo sơ mi mỏng tanh cùng chân váy màu kem nhạt. Gió thổi tung mái tóc ngắn của bạn bù xù. An khẽ run lên vì lạnh, tôi đoán vậy vì nhìn từ đằng sau, đôi vai An khẽ run lên.

Tôi lấy hết can đảm, đi đến bên cạnh An, hỏi.

“Cậu không mang ô à? Tớ đi ra bến xe buýt đằng kia, cậu có cần quá giang không?”

An nhìn tôi, đôi mắt bạn ấy to và tròn, trông thật đẹp. Rồi bạn ấy gật đầu, “Cảm ơn cậu. Vừa nãy có hai đứa nhỏ không đem ô, tớ đưa ô cho tụi nó rồi.”

Tôi khẽ mỉm cười.

An tỏ ra bất ngờ khi chúng tôi đi trên cùng một chuyến xe, và khi tôi nói tôi học cùng trường cấp Ba với An, bạn ấy còn bất ngờ hơn nữa.

“Tớ tên Minh.”

“Còn tớ, An.”

Rồi bạn ấy không nói gì nữa, lơ đễnh nhìn ra ngoài màn mưa qua tấm cửa kính xe buýt. Chúng tôi cũng không nói gì suốt chặng đường đi, cho tới tận khi An xuống xe. Bạn ấy khẽ nói “bye bye.” Tôi cười vẫy tay với bạn ấy, mà không hề biết đó là lần cuối tôi thấy An.

Ngay sau điểm An xuống, tôi xuống xe, đi sang đường bắt chuyến ngược lại.
**
Sau hôm đó, tôi không còn thấy An ở lớp học vẽ nữa. Nhiều lần tôi đứng chờ ở hành lang lớp học cũ, cũng không thấy An xuất hiện. Tôi như người mất hồn, lơ đễnh không thể chú tâm làm việc gì. Tôi liền tìm thằng bạn biết tuốt mọi thứ của tôi, nhờ nó “dò thám” giúp tôi. Nó tỏ vẻ khá ngạc nhiên khi thấy tôi nhiều chuyện một cách bất thường về ai đó như thế, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý giúp tôi mặc kệ việc tôi chẳng hé răng nửa lời với nó về chuyện tôi luôn âm thầm quan sát An.

Cuối cùng, câu trả lời tôi nhận được từ thằng bạn, là bố mẹ bạn ấy đã chuyển nơi công tác, An chuyển nhà và chuyển trường. Tôi như mất mát cái gì đó lớn lắm khi hay tin, rất lâu sau đó. Suốt những năm tháng cấp Ba còn lại, tôi không còn gặp lại An, nụ cười tươi cùng mùi hương thơm phảng phất của mùa hạ. Tôi tốt nghiệp, ra trường, bỏ lại dãy hành lang lớp học mùa hè của tôi ở lại. Hộp đựng kí ức bị phủ một lớp bụi mỏng, bỗng dưng hôm nay An đến, thổi bay hết tất thảy. An ngồi trước mặt tôi, mà tôi ngỡ là chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trên chuyến xe buýt trở về nhà từ lớp học vẽ. Dường như chỉ mới đây thôi.
**
Khi tôi băng qua đường, tiến đến gần hơn thì An đã đứng dậy, lau vội vã những giọt nước mắt. Bạn ấy đi khập khiễng, đoạn cổ chân đỏ chói một mảng, máu chưa kịp đông vẫn cứ rỉ ra. Tôi bước đến vội vã, nói một cách không ngần ngại, “Cậu muốn đi đâu đó uống thứ gì thật nóng và xử lí vết thương của cậu không?” Không biết khi ấy tôi đã lấy dũng khí từ đâu nữa, để nói với An những lời như vậy, rành rọt. Nếu là nhiều năm trước, hẳn là tôi không có đủ can đảm để làm vậy đâu.

An ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt An. Có lẽ bạn ấy không nhận ra tôi, không hề biết tôi là ai. Và những gì tôi nói nãy giờ, chỉ là lời nói của một kẻ hoàn toàn xa lạ, khiến bạn ấy phải bật chế độ cảnh giác.
Nhưng cuối cùng thì An cũng gật đầu. Thật may.

Tôi tìm một quán cà phê nhỏ gần đó, khô ráo, thơm mùi cà phê và hơn hết là có chỗ để xe cho An. Vừa nãy vì quá vội vã, bạn ấy vứt xe giữa vỉa hè, may mà khi chúng tôi tới nơi chiếc xe vẫn còn. “Thật vui vì chưa ai khiêng nó đi.” Tôi thở phào, nói với An.

Quán cà phê vắng khách, không gian yên tĩnh một cách dễ chịu. Tôi loay hoay với mấy lọ thuốc khử trùng vừa mua ban nãy. An chỉngồi yên lặng, nhìn chăm chăm vào cốc cà phê đang tỏa khói nghi ngút trước mặt.

Sau khi tôi khử trùng vết thương cho An xong xuôi, bạn ấy khẽ thở dài.

“Tôi vừa bị ngã xe, đường trơn quá, còn ngập nữa, cậu biết đấy. Cũng do tôi đi nhanh nữa, tôi chưa đi nhanh như thế bao giờ. Tôi ngã đau điếng, nằm giữa đường mà không nhấc nổi người. Nằm ở đó một lúc, tôi lại gượng đứng dậy, vội vã nổ máy xe đi tiếp. Không một ai dừng lại đỡ tôi cả, thậm chí họ còn tỏ vẻ khó chịu, vì tôi chắn đường đi của họ.
Ấy thế mà lúc tôi tới nơi, bạn trai tôi lại bảo cậu ấy không cần tôi nữa, cũng chán ghét sự cố chấp quá quắt của tôi rồi. Bạn ấy đi du học trời Tây, cùng với cô bạn nọ, chỉ tuần sau thôi.”

An nói một hồi không ngừng nghỉ. Có lẽ hơi xúc động, An khịt khịt mũi, cố kìm mấy giọt nước mắt chỉ chực rơi trong khoé mắt.

“Tôi không muốn ai thương hại mình. Tôi chỉ đơn giản là nói ra, vì thật may hôm nay gặp cậu ở đây, cậu bước đến và muốn giúp đỡ tôi. Tôi thật vui, vui lắm. Tôi không có bạn, bạn trai tôi là người duy nhất tôi có. Tôi không biết chia sẻ những điều này cho ai cả.”

Giờ thì tôi chắc chắn An không nhớ ra tôi thật, sau vô số những cuộc gặp gỡ, nói chuyện giữa chúng tôi mà tôi cố ý tạo ra. Tôi thấy có chút hụt hẫng và buồn bã nhoi nhói trong lòng.

“Nếu cậu muốn, tôi sẽ ngồi đây để được lắng nghe cậu. Thật lòng đấy.”

Lần này thì An nhoẻn miệng cười. Tôi thấy ánh lên trong mắt cậu ấy một niềm vui nho nhỏ. Vẫn luôn đẹp, hệt như lần đầu tiên.

“Tôi sống một mình ở thành phố này. Bố mẹ tôi chuyển công tác hồi tôi học lớp Mười một, tới một thành phố xa lạ khác. Ở đó ngõ ngách không chằng chịt như ở đây, giao thông cũng thoáng đãng hơn nữa. Buổi chiều, cậu có thể đi bộ dọc những con đường được bao phủ bởi vô vàn màu xanh của cây cối. Nếu cậu đến đó một lần, hẳn là cậu sẽ thích lắm. Tôi cũng vậy.

Năm tôi Mười hai, bố mẹ tôi cãi nhau liên miên, vì những lí do đâu đâu tôi chẳng hiểu. Có lẽ do họ mất kiên nhẫn với nhau rồi, nên bất cứ chuyện gì cũng đều là cái cớ cho những lần nóng giật và quát tháo. Tôi nghe thấy và biết hết. Tôi chịu đựng trong một năm trời, cho tới khi tốt nghiệp, tôi đăng kí học một trường đại học ở đây, quay lại thành phố này, cũng là quê hương của tôi.

Nhiều khi tôi thấy buồn lắm, cô độc nữa. Có khoảng thời gian đêm nào tôi cũng khóc, giữa căn phòng trọ lạnh lẽo chỉ có một mình. Tôi không có bạn bè, cũng không cố kết bạn. Tôi mệt mỏi vì những mối quan hệ xã giao hờt hợt. Tôi cười ít đi và dần thu mình lại. Cho tới khi tôi gặp M.. M. bảo M. ấn tượng với tôi từ lần gặp đầu tiên, cậu ấy bị tôi thu hút. Chúng tôi trò chuyện với nhau thật nhiều thứ, M. biết cách nói chuyện vô cùng. Trước khi M. tới, tôi như con cừu lang thang cô độc giữa bầy sói hoang. Trong tâm tưởng của tôi, M. như bác thợ săn, đến và nói với tôi, “Đừng sợ, ta sẽ tiêu diệt hết lũ sói cho ngươi!”

M quảng giao lắm. Cậu ấy hay đưa tôi theo tới những bữa tiệc nhộn nhịp tiếng nhạc và tiếng người. Tôi không hứng thú lắm, nhưng mỗi lần tôi tỏ ý từ chối, M. lại không vui. Thế là tôi liền vui vẻ gật đầu. Tới bây giờ, tôi còn chẳng nhớ nổi mặt ai trong số những người bạn của M.. Tôi không thích số đông, tôi chỉ cần M. và những câu chuyện hai người chúng tôi thôi.

Dần dần, tôi và M. phát hiện ra những khác biệt giữa chúng tôi. Nhưng cậu biết đấy, tôi chỉ có M. thôi. Thật khó để buông bỏ thứ gì là tất cả đối với mình. Tôi sợ những ngày tháng một mình trước đây. Cuối cùng tôi cũng không giữ lại được cậu ấy. Cậu ấy có nhiều lựa chọn, có lẽ vậy, nên có tôi hay không cũng chẳng sao.”

An nói xong, lần này, bạn ấy không kìm được những giọt nước mắt nữa. Có lẽ mấy năm nay, bạn ấy mới có ai đó để chia sẻ những điều này. Có lẽ, bạn ấy đã thật sự rất cô đơn.

“Đối với tôi, cậu luôn rất tuyệt mà, An.”

Tôi muốn nói với cậu ấy như thế, đó là suy nghĩ thực sự trong lòng tôi. Và bạn ấy xứng đáng được nhận những điều hạnh phúc và tốt đẹp nhất. Ấy vậy mà chính An lại luôn cô độc và tự ti vào bản thân của mình.

Tôi cố gắng sắp xếp lại câu chữ, để nói điều gì đó, như là an ủi bạn ấy.

“An này, cậu còn nhớ bức tranh một con cáo nhỏ đứng trên sườn núi ngắm hoàng hôn của cậu không? Lớp học vẽ năm lớp Mười một, cậu đã vẽ nó.”

Đó là bức tranh mà tôi thích nhất của An, mặc dù nó không phải đẹp nhất. Nhìn bức tranh, tôi như thấy mình đang đứng trên một ngọn núi cao vời vợi, Mặt Trời đang dần dần lặn xuống. Khung cảnh ấy thật tuyệt vời nếu có ai đó cùng mình nhìn ngắm khung cảnh này. Không phải ai đó, mà là An. Nếu không, tôi cũng chỉ như con cáo nhỏ cô độc trong bức tranh, buồn bã nhìn mặt trời khuất sau ngọn núi.

Vô số lần tôi tự hỏi, phải chăng An cũng có những suy nghĩ như thế, chán ghét sự cô độc và thèm khát sự đồng hành?
An tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng khi nghe tôi nói vậy. Tôi bèn giải thích, “Tôi học cùng lớp vẽ với cậu hồi đó. Chúng mình có vài lần nói chuyện, nhưng hẳn là cậu chẳng nhớ tôi đâu.”

Lần này An im lặng, có lẽ là chưa biết nên nói gì.

Mưa dần tạnh, quán cà phê cũng vãn người hơn. Một bài hát của Ed Sheeran khẽ vang lên. Perfect.

Now I know I have met an angel in person
And she looks perfect
I don’t deserve this
You look perfect tonight.

Đợi tới khi bài hát này kết thúc, tôi sẽ ngồi đây và nói với An, rằng bạn ấy đã tuyệt vời như thế nào, và luôn luôn như thế, ít nhất là đối với tôi. Và cả về những cảm xúc thật khác lạ bạn ấy mang lại cho tôi. Những kí ức về góc hành lang mùa hè năm ấy, hay cơn mưa rào bất chợt đưa chúng tôi cùng chung một tán ô, xuôi theo chuyến xe buýt trở về nhà. Tất thảy, có lẽ chỉ mình tôi nhớ. Nhưng sau này, tôi hi vọng giữa chúng tôi sẽ có cùng nhau chung một khoảng kí ức nào đó, gọi là của chúng tôi. Có thể sẽ là bạn, là người lắng nghe An, hoặc là người ở bên bạn ấy về sau.

Nghĩ đến đây, tôi liền nói, “Chúng mình cùng lên núi ngắm hoàng hôn đi, An. Tôi muốn đi cùng cậu.”

An nhìn tôi. Lần này, bạn ấy cười thật tươi. Tôi thấy lòng mình vui rạo rực, như đào được một kho báu quý giá sau biết bao ngày tháng bỏ công bỏ sức không ngừng nghỉ.

“Trước tiên, cậu hãy cứ đèo tớ về nhà đã nhé!”

The post Góc hành lang mùa hè appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
100466
Chúng mình hãy hạnh phúc nhé https://caphethubay.net/truyen-ngan/chung-minh-hay-hanh-phuc-nhe_100187.caphe Tue, 13 Jul 2021 13:15:08 +0000 https://caphethubay.net/?p=100187 Chúng mình hãy hạnh phúc nhé! Kì nghỉ hè năm nhất Đại học, tôi đi làm thêm ở tiệm sách cũ của chú tôi. Cửa tiệm nằm trên con phố đi bộ nổi tiếng trong thành phố. Chú tôi mở nó khi còn trẻ, tới bây giờ cũng đã được gần một thập kỉ. Trước

The post Chúng mình hãy hạnh phúc nhé appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
Chúng mình hãy hạnh phúc nhé!

Kì nghỉ hè năm nhất Đại học, tôi đi làm thêm ở tiệm sách cũ của chú tôi. Cửa tiệm nằm trên con phố đi bộ nổi tiếng trong thành phố. Chú tôi mở nó khi còn trẻ, tới bây giờ cũng đã được gần một thập kỉ.

Trước cửa có một giàn cây leo tôi không biết tên, lá mỏng dẹt và xanh mát quanh năm. Chú tôi đặt ở đó một cái bàn nhỏ, mấy cái ghế gấp bằng gỗ để bất cứ vị khách nào cũng có thể đến chơi, ngồi đọc sách, hay lặng yên ngắm phố phường.

Một đứa nhân viên trong tiệm xin nghỉ. Khi chú tôi đang đau đầu vì tình hình thiếu hụt nhân sự đột ngột thì mẹ bảo tôi ra đó phụ giúp chú. Đằng nào nghỉ hè ở nhà tôi cũng chẳng có việc gì làm. Thế là vào 7 giờ sáng hàng ngày, tôi bắt hai chuyến xe buýt từ nhà tới tiệm sách làm việc.

Ở đây có đủ các thể loại sách. Sách văn học, sách lịch sử, sách thiên văn học… cứ như một kho tàng tri thức vậy. Tôi phải mất mấy ngày liền để làm quen với các kệ sách, vị trí của các cuốn sách và học về các thể loại sách. Như chú tôi nói, một người bán hàng không thể không biết gì về cái mà mình bán ra. Không biết rõ tường tận chi tiết thì cũng phải có cái “vốn” để “chém gió” với khách hàng.

Nói vậy chứ thực ra tôi cũng chẳng cần phải “chém gió” với ai cả. Khách đến cửa hàng đều là người đã đứng tuổi, có kiến thức, có điều kiện và họ có một sự am hiểu nhất định về những cuốn sách. Sách ở đây đều là những cuốn cũ và hiếm, nên giá cả tương đối cao. Làm ở đây lâu tôi nhận ra, một khi khách hàng đã đến đây là họ đã có một cuốn sách để nhắm đến, và họ chẳng quan tâm giá cả hay điều gì sất. Thế nên việc tư vấn hay “múa rìu qua mắt thợ” là điều thừa thãi và (hiển nhiên) lố bịch.

Công việc vẫn trôi chảy và thuận lợi cho tới một ngày bạn ấy xuất hiện.

Tôi chú ý với bạn ấy ngay từ khi bạn ấy bước vào. Vì quả thực đây là sinh viên hiếm thấy bước chân vào cửa tiệm. Bạn ấy mặc bộ quần áo thể dục của trường mỹ thuật. Tôi biết vì thằng bạn tôi cũng có một bộ y hệt. Đối với tôi, sinh viên mỹ thuật là một “sinh vật” kì dị và cuốn hút. Hay nói cách khác, tôi hứng thú với những con người có máu “nghệ sĩ”. Đâu phải ai sinh ra cũng được ban tặng cái năng khiếu ấy, ví dụ như tôi. Thế nên ngay từ khi bạn ấy bước vào, tôi đã theo dõi từng cử chỉ của bạn ấy, đơn giản vì phản ứng hứng thú tự nhiên của mình.

Đinh Vũ Hề - Ngu Thư Hân đắm chìm trong mắt nhau ở poster phim mới

Một hồi quan sát tất cả các kệ sách, bạn ấy quay qua hỏi tôi khu vực sách lịch sử ở đâu. Tôi lịch thiệp chỉ đường. Ở một cự li gần hơn, tôi nhìn rõ được khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn ấy. Da bạn ấy trắng ngần, có phần hơi xanh xao. Các đường nét kuôn mặt đều rất hài hòa, thanh tú. Tóc bạn ấy dài, tết bím hai bên và buộc bằng cái nơ màu hồng dễ thương. Mắt bạn ấy sáng, làm tôi liên tưởng tới một vì sao.

Bởi đôi mắt đó mà tôi có đôi chút ngại ngần. Mất vài giây để lấy lại bình tĩnh, tôi chỉ về góc trong cùng của của hàng.

“Ở kia.”

Bạn ấy nói lời cảm ơn, len lỏi qua các kệ sách xếp san sát nhau rồi đứng chăm chú trong góc xem sách. Tôi tìm một cái ghế đặt xuống bên cạnh bạn ấy bảo bạn ấy hãy ngồi đi. Bạn ấy nói lời cảm ơn tôi lần thứ hai, đợi tôi đi trở về vị trí cũ mới ngồi xuống.

Bạn ấy xem rất chậm rãi. Khi tôi đọc hết hơn ba mươi trang cuốn “Đôn ki hô tê”, bạn ấy quay trở ra, hỏi tôi.
“Sách ở đây đều là sách thật đúng không?”

“Hả?” Tôi tròn mắt với câu hỏi bất ngờ đến từ bạn ấy. Quả thực, từ lúc làm ở đây đến bây giờ, bạn ấy là người đầu tiên hỏi tôi như vậy với một thái độ hoài nghi. “À, ừ, đúng.”

“Bạn chắc chắn?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

“Tôi e rằng cuốn này thì không?”

“Tại sao?”

“Thì nó là vậy.”

Bạn ấy nhún vai, ngó xung quanh một lượt rồi nói tiếp.

“Cậu làm ở đây bao lâu rồi?”

Tôi ngờ vực nhìn bạn ấy. Trong đầu tôi bắt đầu nảy ra luồng suy nghĩ. Một, bạn ấy đúng. Bạn ấy là một dân chuyên sành sỏi về sách. Nhưng thật khó tin khi bạn ấy vẫn còn là sinh viên. Tuy nhiên vẫn có khả năng. Hai, bạn ấy là một kẻ không bình thường, và đang cố tìm cách phá bĩnh tôi.

Thế nhưng dù là gì, thì việc tiên quyết bây giờ tôi cần làm chính là giải quyết vấn đề này ngay lập tức. Vì vậy, tôi nói bằng một giọng thoải hiệp, nhẹ nhàng nhất có thể.

“Cũng chưa lâu. Ừm, tôi cũng không chắc chắn lắm. Nếu được cậu hãy xem qua những cuốn khác nhé, được không?”
“Thứ tôi cần là cuốn sách này.” Bạn ấy dường như không chịu để yên. “Với cả, chắc gì những cuốn khác đã là thật?”

“Tôi chắc chắn.”

“Bạn lấy cái gì để chắc chắn?”

“Vậy bạn lấy cái gì để nói tất cả sách ở đây đều là sách giả?” Tới giây phút này, tôi thực sự tỏ ra khó chịu trước nhữung hành độgn của bạn ấy. Thế nên tôi trưng ra một cái bộ mặt “giận dỗi” trước vị khách không mời mà đến này. Mãi sau này, bạn ấy bảo ấn tượng về tôi trong lần đầu gặp mặt rất dễ thương.

“Tôi không nói tất cả sách ở đây đều là sách giả.” Bạn ấy đi một vòng quanh mấy cái kệ sách, tiếp tục nói. “Bạn thậm chí còn không thể thuyết phục tôi tin lời bạn nói. Vậy đó là lỗi của tôi khi hoài nghi ư?”

Tôi á khẩu.

Cuối cùng, cuốn sách đó thực sự là giả. Nó thuộc lô hàng mới về, do tôi là người kiểm và nhập hàng. Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã không phát hiện được ra điều này. Thấy cái dáng vẻ tần ngần của tôi, chú cười vỗ vai tôi, nói không sao đâu.
**
Sau vụ việc đó, bạn ấy bắt đầu làm ở tiệm sách. Tôi gặp bạn ấy trong suốt cả mùa hè. Chúng tôi ngồi kế bên nhau trên thanh ghế gỗ dài đã cũ mèm, cứ hễ cử động nhẹ là kêu cọt cà cọt kẹt.

Bạn ấy thường vừa đeo tai nghe vừa vẽ tranh. Tôi không biết bạn ấy có thực sự nghe nhạc không, hay chỉ đeo tai nghe lấy lệ vì mỗi lần tôi bất chợt nói bâng quơ vài câu, bạn ấy đều trả lời tôi rất nhanh.

Tôi thường đọc sách. Đôi khi bắt gặp đoạn hay trong sách, hay một câu trích dẫn hay ho, tôi đều đưa cho bạn ấy xem. Hai chúng tôi cùng tranh luận, hoặc cùng bật cười vì cái gì đó ngộ nghĩnh.

Mùa hè, bạn ấy thường mặc sơ mi trắng trơn với quần jeans màu xanh nhàn nhạt. Bạn ấy đi một đôi giày vải đã sơn nhưng vẫn trắng tinh. Bạn ấy luôn cột tóc, hoặc hiếm khi buông. Những khi bạn ấy thả tóc là tôi biết trước đó bạn ấy mới gội đầu xong. Bạn ấy thờng gội đầu vào sáng sớm. Gội đầu xong sẽ chạy bộ, tóc không cần sấy cũng sẽ khô. Nếu hôm nào tóc chưa khô trước kịp đi làm, thì là hôm ấy bạn ấy dậy trễ.

Những tối tan làm muộn, chúng tôi thường chở nhau đi ăn cháo sườn gần bờ hồ. Đó chỉ là gánh hàng rong của một bà đã lớn tuổi. Cả thay có vài chiếc ghế nhựa màu xanh đã cũ, dường như chỉ cần một lực tác động mạnh là vỡ tan tành. Thế nhưng cháo nó ngon. Lần này cũng như lần đầu, chúng tôi vừa ăn xì xụp vừa tấm tắc khen ngon.

Có hôm đói quá, bạn ấy ăn liền một lúc hai bát. Ăn xong bạn ấy kểu thở không nổi nữa rồi, no quá xá. Tôi liền lấy đó làm lí do, lôi bạn ấy đi bộ loanh quanh bờ hồ cho đỡ. Đó cũng là lần chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện mình, chuyện người.

“Cậu có dự định gì trong tương lai không?”

Bạn ấy hỏi tôi, đột ngột. Tôi nhất thời chưa nghĩ ra câu trả lời. Tôi căn bản cũng chưa từng nghĩ tới. Có lẽ tôi sẽ chăm chỉ học hành, tốt nghiệp, tìm một công việc ổn định, hàng ngày đi làm, về nhà, ngày này nối tiếp ngày kia như vậy.
Thấy dánh vẻ tần ngần đó của tôi, bạn ấy bật cười.

“Cậu sống đơn giản thật đấy.”

“Vậy là tốt hay xấu?”

“Hmm… Tớ không biết nữa.” Có thể là tốt, hoặc xấu.

“Thế còn cậu?”

“Cậu đã bao giờ thử đi lang thang chưa? Bất cứ đâu, con phố cậu ở, con đường mòn ngoài rìa thành phố, lên rừng xuống biển?” Bạn ấy nhặt một cánh hoa rơi dưới chân, đưa lên mũi ngửi ngửi. “Tớ không muốn sống trong cái khuôn khổ cứng nhắc đó. Tớ muốn đi thật nhiều, đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người. Tớ muốn thưởng thức tất cả hương hoa trên thế gian này chứ không chỉ là hương hoa sữa nức lòng ở thành phố này. Mặc dù hương hoa sữa có thơm thật.”
“Có lẽ mỗi người một khác. Tớ thì chỉ thích sự bình yên thôi, được ở gần bên những người mà tớ thương yêu.”

“Tớ biết, An à.” Bạn ấy cười, rồi chạm nhẹ vào mu bàn tay tôi. Cái chạm ấy dù ngắn ngủi, tôi cũng cảm nhận được hơi ấm của bạn ấy, đôi bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn và trắng ngần. một cái chạm dịu dàng tới mức tôi không thể quên được.
Sau hôm ấy, tôi mới nhận thức được rõ ràng rằng chúng tôi khác nhau cả về tính cách lẫn cách sống. Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, chỉ có thể đi bên cạnh nhau chứ chẳng thể chạm vào nhau được.

Và vì chúng tôi có những nỗi niềm và khát khao riêng. Vì thế mà tôi giấu nhẹm đi cảm xúc của mình dành cho bạn ấy, cất vào chiếc hộp kí ức gửi gắm cho thời gian.
**
Một ngày, bạn ấy xin nghỉ làm ở cửa hàng. Không một lời từ biệt, một lời báo trước. Chú bảo bạn ấy đã xin nghỉ từ nửa tháng trước và bảo chú đừng nói cho tôi biết. Tôi thử cố gắng gọi điện thoại nhưng thuê bao, cũng không biết tìm bạn ấy ở đâu. Ngoài ở cửa hàng, tôi không biết tìm bạn ấy ở đâu cả. điện thoại là thông tin liên lạc duy nhất. tôi thậm chí chẳng biết nhà bạn ấy ở đâu.

Bạn ấy bỏ đi, để lại vỏn vẹn cho tôi một lá thư.

“Lúc cậu đọc được những dòng này thì có lẽ tớ đã ở một nơi rất xa. Tớ xin lỗi nhiều vì đã giấu cậu bởi thực sự tớ không biết phải mở lời như thế nào.

An à, lần đầu tiên gặp tớ thấy cậu thật là ngốc nghếch. Tớ đã không thích cậu chút nào! Thế rồi trong cả mùa hè, tớ nhận ra mình đã sai lầm. Cậu là một chàng trai hay ho lắm đấy cậu biết không?

Tớ rất vui vì được gặp cậu, trò chuyện cùng với cậu. Ở cạnh cậu tớ thấy thật vui, bình yên đến mức tớ đã nghĩ mình sẽ chẳng đi đâu cả khi chạm vào tay cậu buổi tối hôm ấy. Chính cái chạm ấy đã khiến tớ cảm thấy hoang mang về chính dự định của mình lần đầu tiên.

Cuối cùng, tớ vẫn lựa chọn rời đi. Tớ muốn thử lớn lên một mình. Tớ muốn làm cái mà tớ ước ao bấy lâu nay. Nếu tớ lựa chọn ở lại, tớ sẽ dần không còn là tớ nữa, và thích cậu cũng không còn là tớ.

Một ngày nào đó, tớ sẽ trở lại. Thật đấy. Tới lúc đó chúng mình gặp nhau nhé!

Cảm ơn cậu, thật nhiều!

Minh.”

Tôi bần thần rất lâu sau khi đọc xong lá thư này.

Có lẽ bạn ấy đúng.

Và điều duy nhất bây giờ tôi có thể làm là chờ đợi, đợi bạn ấy quay trở lại. Tôi biết sẽ có một ngày bạn ấy trở lại. Cho tới lúc đó, tôi phải trở nên kiên cường và vững vàng hơn, để giữ chân bạn ấy ở lại, hoặc xách ba lô lên cùng chu du bốn phương. Đó là lựa chọn của sau này. Còn bây giờ, tôi lấy điện thoại ra, mở mail, gửi mấy dòng tin nhắn tới email mà bạn ấy viết ở cuối thư.

“Dù thế nào, cậu hãy cứ hạnh phúc nhé.”

The post Chúng mình hãy hạnh phúc nhé appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
100187
Hoa xuyến chi https://caphethubay.net/truyen-ngan/hoa-xuyen-chi_100177.caphe Sun, 11 Jul 2021 00:59:23 +0000 https://caphethubay.net/?p=100177 Thành phố bắt đầu vào mùa mưa. Mưa như trút, nặng nề và dai dẳng suốt nhiều ngày liền. Đường phố lênh láng nước. Một vài đoạn đường bị ngập, nước dâng lên tới tận mắt cá chân. Tôi thở dài nhìn màn mưa, đành phải lội nước về nhà rồi. Hôm nay, tôi mặc

The post Hoa xuyến chi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
Thành phố bắt đầu vào mùa mưa. Mưa như trút, nặng nề và dai dẳng suốt nhiều ngày liền. Đường phố lênh láng nước. Một vài đoạn đường bị ngập, nước dâng lên tới tận mắt cá chân. Tôi thở dài nhìn màn mưa, đành phải lội nước về nhà rồi.

Hôm nay, tôi mặc một chiếc quần jeans ống rộng và chiếc áo phông với dòng chữ ngắn đơn giản màu trắng, chân đi đôi dép lê màu xanh dương đậm. Tôi làm trợ giảng ở một trung tâm Tiếng Anh gần nhà. Một tuần ba buổi. Công việc đơn giản, cùng với những đứa trẻ con. Mặc dù đôi khi chúng hơi quấy phá một chút khiến tôi đau đầu, thế nhưng thời gian còn lại tôi đều thấy rất vui. Tôi thích trẻ con hay nói đúng hơn, tôi thích suy nghĩ của những đứa trẻ, ngây ngô và trong sáng như một viên pha lê. Tôi thích ngồi đọc cho chúng những mẩu truyện ngắn, hay giải thích ti tỉ những câu hỏi “trên trời” mà chỉ có bọn trẻ con mới nghĩ ra.

Khi tôi chuẩn bị bung ô rời đi thì một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau.

“Bạn ơi, có thể cho mình đi ké ô một đoạn được không?”

Tôi quay lại nhìn. Là một bạn gái có dáng người thanh mảnh, đang nghiêng đầu nở một nụ cười. Tóc bạn ấy đen dài, khi nghiêng đầu, mái tóc buông thõng đổ sang một bên trông rất đẹp mắt.

Tôi nhìn tới ngẩn người, không kịp phản ứng được gì. Quả thực, tôi luôn bị thu hút bởi những cô gái đẹp.Thấy vậy, bạn ấy tiếp lời.

“Mình quên không đem theo ô.”

“À, ừ, được.”

Trời mưa ngày một lớn. Gió rít từng chặp, nước mưa hắt vào chân chúng tôi lạnh buốt.Tôi hỏi bạn ấy cần đi đến đâu. Mưa như thế này, bạn ấy thì không có ô, tôi không nỡ để bạn ấy để đầu trần chạy dưới mưa.

“Mình đi tới chỗ làm thêm ở gần đây. Bạn chỉ cần cho mình tới bến xe buýt đằng kia là được rồi.”

Tôi hỏi bạn ấy địa chỉ, bạn ấy ngần ngừ một lúc rồi cũng đọc địa chỉ cho tôi.

“Tiện đường đi chung luôn, mình cũng đi qua con phố ấy.”

“Ôi, vậy phiền bạn rồi.”

Chúng tôi đi bộ khoảng chừng vài trăm mét. May là chiếc ô khá to, đủ để che cho hai chúng tôi đều không bị ướt. Chúng tôi đi chầm chậm. Thi thoảng, bạn ấy quay sang nói với tôi một vài câu.

“Hôm nay tớ đến trung tâm để đăng kí khóa học cho cháu trai. Còn bạn?”

“Mình làm trợ giảng ở đấy.”

“Ồ. Vậy biết đâu sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau ở trung tâm.”

Tôi bật cười trước nụ cười tươi tít mắt của bạn ấy.

Đồng xanh chiều loang gió - Báo Gia Lai điện tử - Tin nhanh - Chính xác

Sau đó, chúng tôi dừng chân trước một tiệm hoa tươi. Bạn ấy bảo đến nơi rồi. Tôi trước nhìn cánh cửa và bức tường được sơn màu bầu trời đẹp mắt, không khỏi mê mẩn. Tiệm hoa của chị bạn ấy, nằm sâu trong một con ngõ nhỏ. Bạn ấy giải thích rằng chị bạn ấy thích như vậy. Một tiệm hoa cách xa với sự ồn ào ngoài kia. Người ta đến đây mua hoa, bỏ lại đằng sau sự ồn ào, vội vã, dành hết tâm tư chậm rãi lựa chọn hoa cho người khác. Những bó hoa ấy mới thực sự là những bó hoa có ý nghĩa. Tôi gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Đây quả thực là một suy nghĩ khác lạ, nhưng vô cùng hợp lý.
“Cậu vào chơi một lát chứ? Tiệm có trà nóng, coi như một lời cảm ơn bạn?”

Tôi không từ chối, giũ ô rồi bước vào. Tôi nghĩ nếu từ chối thì quả thực bất lịch sự. Vả lại, tiệm hoa đẹp quá, khiến tôi muốn bước vào ngay.

“Trà hoa cúc nhé?”

Tôi gật đầu.

Quán có một nhân viên nữa, đang cắt tỉa hoa. Không gian xung quanh thơm mát, dễ chịu. Có rất nhiều loại hoa tôi không biết tên, chưa gặp bao giờ. Tất cả đều được phân loại, xếp gọn ghẽ, cẩn thận.

“Có cả hoa xuyến chi à?”

Tôi bất giờ khi thấy những bó xuyến chi được xếp ngay ngắn trong chiếc xô sắt màu trắng bạc. Những bông hoa vẫn còn đọng nước. Ánh đèn phòng chiếu vào khiến những giọt nước lấp lánh như những hạt ngọc trong suốt.
Tôi chưa từng thấy tiệm hoa nào bán xuyến chi cả.

Trước sự bất ngờ và thắc mắc của tôi, bạn ấy cười, đem đến hai ly trà hoa cúc nghi ngút khói đặt trên bàn.
“Bạn có thích hoa xuyến chi không?”

Câu hỏi của người đối diện khiến tôi bối rối. Hoa xuyến chi làm tôi nhớ đến Minh, và những kỉ niệm giữa chúng tôi. Thấy tôi không có phản ứng gì, bạn ấy tiếp lời.

“Thật ra chị mình thích hoa này. Mình cũng từng hỏi chị như bạn. Chị bảo, không phải hoa xuyến chi đẹp lắm sao?”

**

“Hoa xuyến chi đẹp thật, An nhỉ?”

Trên con đường đi học tôi và Minh đi qua không biết bao nhiêu lần trong ba năm cấp Ba mọc thành hàng dài những cây hoa xuyến chi. Mỗi khi hoa nở rộ, con đường được tô điểm thêm một dải trắng muốt điểm thêm màu vàng. Cứ mỗi mùa hoa, Minh lại nói với tôi như thế bất cứ khi nào chúng tôi đi qua con đường ấy.
Tôi không phải là người quá thích thú với hoa. Mỗi lần Minh nói, tôi đều gật gù cho qua.

“Vậy đã từng có người mua chưa?”

Tôi hỏi. Ngay sau đó, tôi thấy mình hơi thất thố với câu hỏi đó. May mắn, bạn ấy có vẻ không để bụng mà bật cười ngay tức khắc.

“Mình cũng không rõ. Chắc là có. Chị bảo, chỉ những người hiểu rõ được ý nghĩa của loài hoa này, mới thực sự yêu thích nó.”

“Ý nghĩa?”

Bạn ấy gật đầu.

“Mỗi loài hoa đều mang trong mình một ý nghĩa riêng.” Ngừng lại đôi chút, bạn ấy nhìn tôi, chậm rãi nói. “Loài hoa buồn cho một tình yêu chờ đợi.”

Tôi ngẩn người.

“Tình yêu chờ đợi…”

**

Sau khi thi Đại học xong, tôi – lớp trưởng được phân công lên trường giúp cô chủ nhiệm sắp xếp lại một số tài liệu cần thiết. Tôi kéo Minh đi với lí do có việc gì cần dùng sức sẽ cần tới Minh. Cũng vào hôm đó, Minh bảo với tôi bạn ấy sắp đi du học. Thông tin đến một cách đột ngột, tôi chẳng biết làm sao để tiếp nhận và xử lí. Chỉ cần nghĩ đến việc chúng tôi sẽ phải xa nhau, tôi thấy lòng mình trống vắng, hoang hoải nhiều đến thế. Thế nhưng, mọi thứ không thể thay đổi được gì chỉ vì mớ cảm xúc đó của tôi. Tôi chỉ đành gượng cười, vỗ vai Minh chúc cậu ấy lên đường bình an. Chỉ vậy thôi.
Sau đó, Minh tặng tôi một bó hoa xuyến chi được gói một cách vụng về bằng tờ giấy màu hồng phấn. Bên trong có kẹp một tờ giấy với dòng chữ.

“Đây là bí mật tớ vừa muốn, vừa không muốn nói với cậu.” Dòng chữ ngắn ngủi. Tôi cứ nghĩ nó liên quan đến việc du học. Nhưng khi nghe được ý nghĩa của loài hoa xuyến chi, suy nghĩ đó trong tôi dường như lung lay.
“Kìa, bạn uống trà đi.” Người đối diện chạm nhẹ vào tay tôi. Tôi trở về với hiện tại, với cơn mưa rả rích ngoài kia, với không gian tràn ngập ánh đèn và hương hoa.

Chúng tôi nói chuyện với nhau thêm chút cho tới khi mưa ngớt. Tôi chào bạn ấy rồi ra về. Bạn ấy bảo khi nào rảnh hãy ghé chơi. Tôi gật đầu, bảo nhất định sẽ ghé nhiều lần nữa. Như nhớ ra được điều gì đấy, bạn ấy chạy vào trong, đưa cho tôi một bó xuyến chi.

“Tặng bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều.” Tôi ngần ngừ, cuối cùng vẫn nhận lấy. Bó xuyến chi được cắm thật khéo léo. Đây là bó xuyến chi thứ hai tôi nhận được trong đời. Về đến nhà, tôi đem chuyện này kể cho Thư – con bạn thân của tôi.Nó vỗ đùi cái đét, nói chắc nịch.

“Tao đã bảo mày rồi. Rõ ràng Minh có ý với mày, rõ như ban ngày. Mày không chịu tin.” Tôi thở dài, bảo nó thôi đi, tôi đã đủ rối lắm rồi. Tôi với Minh học cùng lớp ba năm cấp Ba. Minh ngồi dưới tôi, và chúng tôi dần trở nên thân thiết. Ba năm qua, Minh luôn dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt. Tôi luôn cho rằng đó là tình cảm bạn bè đơn thuần chấp nhận và tận hưởng sự quan tâm ấy.

Thật ra, Minh có đôi lần ngập ngừng, nhưng tôi không để tâm hoặc cố gáng phớt lờ đi. Hồi đó, tôi đã lo sợ, sợ phá hỏng đi mối quan hệ tình bạn giữa chúng tôi.Tôi lựa chọn việc trốn tránh, và bằng một cách vô tình nào đó, có thể đã làm tổn thưởng và khiến Minh buồn biết bao nhiêu. Tôi không chắc tình cảm mình dành cho Minh là gì. Chỉ là tình bạn đơn thuần, trên tình bạn dưới tình yêu?Dù là thế nào, thì bây giờ Minh cũng đã cách xa tôi hàng nghìn cây số. Chúng tôi chỉ thấy nhau trên màn hình máy tính.

Những cuộc nói chuyện thưa thớt được tính theo tuần, rồi theo tháng. Những chiếc mail gửi đi, chờ đợi trong vô vọng. Nếu hỏi có buồn không, thì chắc chắn là có.Thư từng nói với tôi, đừng để đến lúc đánh mất rồi mới thấy tiếc nuối.
Suốt nhiều ngày sau đó, tôi cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này. Tôi có quay trở lại tiệm hoa một vài lần. Tôi trò chuyện cùng bạn ấy, đôi khi phụ giúp bạn ấy cắm hoa hoặc tưới nước.Lần nào tới, tôi cũng thẫn thờ nhìn những bó hoa xuyến chi nằm yên tĩnh trong xô.Tôi đều nhớ đến Minh với một nỗi tiếc nuối trong lòng.

Trước sinh nhật Minh hai tuần, tôi đã có câu trả lời cho mình. Tôi mua một bó hoa xuyến chi to, đem về, buộc thành từng bó nhỏ. Tôi lên mạng search cách làm hoa khô, treo lên ban công nhà.

Thành phố vẫn còn mưa đôi khi. Hoa cũng vì thế mà lâu khô hơn.Tôi nhẩm tính, có lẽ vẫn kịp để đến sinh nhật Minh, tôi gửi những bó hoa khô ấy đi. Hôm sinh nhật Minh, tôi gửi cho bạn ấy một tin nhắn.

“Chúc mừng sinh nhật cậu.”

Vài phút sau, màn hình điện thoại sáng lên. Là tin nhắn tới, từ Minh.

“Cảm ơn An.”

“Tháng sau tớ về Việt Nam, có quà sinh nhật bù không?”

“Thật ra tớ vẫn chờ đợi An. An biết mà, đúng không?”

Những dòng tin nhắn cách nhau một vài phút, như để tôi kịp tiếp nhận và phản ứng. Những bó xuyến chi đã được xếp ngay ngắn trong hộp chuẩn bị được gửi đi. Tôi thầm bật cười, có lẽ không cần phải gửi đi nữa. Tôi sẽ đợi Minh trở về, đưa trực tiếp cho cậu ấy. Còn bây giờ, tôi nhắn một dòng tin nhắn gửi Minh.

“Tớ biết. Tớ rất nhớ cậu, Minh à!”

The post Hoa xuyến chi appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
100177
Hành tinh nhỏ https://caphethubay.net/truyen-ngan/hanh-tinh-nho_15883.caphe Thu, 17 Jun 2021 02:44:13 +0000 https://caphethubay.net/?p=15883 (Gửi An, cảm ơn sự dịu dàng của cậu.) Tôi ngồi mơ màng trong lớp học, đầu đau như búa bổ và buồn ngủ kinh khủng. Bây giờ là hai giờ chiều. Hà Nội nắng nóng và oi bức. Gần trăm sinh viên ngồi chen chúc trong cái giảng đường chật chội. Máy lạnh hoạt

The post Hành tinh nhỏ appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
(Gửi An, cảm ơn sự dịu dàng của cậu.)

Tôi ngồi mơ màng trong lớp học, đầu đau như búa bổ và buồn ngủ kinh khủng. Bây giờ là hai giờ chiều. Hà Nội nắng nóng và oi bức. Gần trăm sinh viên ngồi chen chúc trong cái giảng đường chật chội. Máy lạnh hoạt động liên tục cũng không đủ để xua đi cái nóng giữa trưa ngày hè. Mùi mô hôi, mùi nước hoa pha lẫn, xen kẽ nhau khiến đầu óc tôi càng choáng váng, khó chịu như muốn nổ tung.

Tiếng cô giảng vẫn đều đều trên bục, tôi có nghe cũng không thể hiểu. Tôi chỉ cần một giấc ngủ vào ngay lúc này. Thật sự.

Cuối cùng, cho tới lần thứ bốn mươi chín tự nhủ với lòng nuông chiều bản thân lần này thôi, tôi ôm ba lô bước ra khỏi phòng học, lao thật nhanh về phòng trọ.

Xe buýt vào giờ này vắng vẻ lạ thường. Tôi ngồi xuống hàng ghế cuối, tựa đầu vào lớp cửa kính lành lạnh rồi thiếp đi từ lúc nào.
Tôi mơ. Tôi thấy những tia nắng mặt trời lấp ló sau dàn hoa thiên lý đang nở, tiếng chim hót mỏi mệt không ngừng, tiếng kẽo cà kẽo kẹt của chiếc võng cũ màu xanh ngọc bích quen thuộc. Tôi thấy mình như đung đưa từng nhịp trên chiếc võng ấy, lặng ngắm mây trời lững thững trôi. Khung cảnh quen thuộc ấy hiện ra, như bao lần ngày xưa tôi vẫn thế, ru tôi vào giấc mộng an yên không muốn thoát ra.

Và rồi, tôi nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của An bên cạnh.

An ư? Đã biết bao lâu tôi chưa thấy An? Khi mắt tôi như nhòe đi, An khẽ tiến đến gần tôi, lau nhè nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má tôi.

Xao xuyến với bộ ảnh đôi bạn thân khác giới ở Hà Nội | Báo Dân trí

“Tớ đã bảo cậu khóc trông thật xấu xí cơ mà. Tớ đã bảo nếu một ngày có mỏi mệt, vẫn có tớ, hành tinh nhỏ của chúng mình, mãi ở đây chờ cậu mà. Cậu chẳng nhớ gì cả!” An nói, tỏ vẻ tức giận, nhưng trông vẫn thật hiền dịu. An vẫn luôn như thế, là một người chẳng biết nổi nóng, tức giận bao giờ. Hoặc có, nhưng hiếm khi và không phải với tôi.

An nói xong rồi biến mất. Tôi bật dậy khỏi võng, ngã sóng xoài dưới nền đất.

Tôi tỉnh giấc, vội vàng chuẩn bị xuống trạm tiếp theo.

Về tới phòng, tôi ngồi thẫn thờ trên bàn học, trong đầu vẫn đọng lại vẹn nguyên hình ảnh An cười dịu dàng biết mấy. Người tôi mỏi nhừ, nhưng tôi chẳng nghĩ được gì về cái mệt mỏi ấy nữa. Tôi nhớ dàn hoa thiên lý, nhớ hàng cây vú sữa trong vườn nhà An, nhớ tiếng ve kêu rộn ràng ngày hè vui biết mấy. Tôi nhớ những tháng năm tràn ngập tiếng cười và sự vô tư biết mấy.

Ở giữa thành phố ngàn người này, liệu có chỗ nào dành cho tôi không? Có nơi nào vỗ về cảm xúc tôi an yên không? Biết bao lâu tôi không về quê thăm bố mẹ, thăm An, thăm bà nội rồi? Tôi lựa chọn tới một thành phố thật xa, trốn tránh sự mất mát An để lại, thế nhưng tôi lại chẳng hề hay biết rằng, nỗi buồn ấy vẫn luôn đeo bám tôi dù tôi có đi bao xa đi chăng nữa.

Thế rồi, như có điều gì mạnh mẽ xuất hiện, giật mạnh giây cót trong tôi, tôi bật dậy, lao nhanh vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ và sắp xếp một ít đồ đạc để trở về. Trở về hành tinh nhỏ của riêng chúng tôi.
***
Hành tinh nhỏ ấy là khu vườn nhỏ nhà bà nội An. Nhà tôi bên cạnh nhà bà nội An. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, ngủ cùng nhau. Bố mẹ An đi làm xa, để An lại cho bà nội chăm sóc. Bà nội thương An. An thích chơi cùng với tôi. Thế là tôi thường sang đó chơi, có khi ở lại ăn cơm, ngủ lại đó luôn. Bà nội An đều rất vui mỗi khi tôi sang chơi, vì bình thường trong nhà cũng chỉ có hai bà cháu. Có thêm tôi, An cười nhiều hơn, tiếng cười vang xa hơn.

Bà nội An mắc một cái võng ở ngoài vườn, ngay dưới dàn hoa thiên lý. Giữa trưa, chúng tôi thường ra đó, hai đứa nằm chen chúc trên chiếc võng nhìn đất, nhìn trời. Có khi chúng tôi chui vào những vòm cây lớn, già cỗi rồi trải chiếu, nằm ở đó thật lâu, nhìn mấy con sâu hay con bọ bò lúc nhúc trên cành cây.

Chúng tôi có thể tìm thấy mọi thứ ở cái vườn nhỏ đó, chơi mải miết không biết chán là gì. Có ở đó, chúng tôi tưởng chừng mình có tất cả. Chúng tôi đã ngỡ rằng mình sẽ sống mãi mãi cùng nhau ở chốn bình yên lạ thường ấy.

Khi chúng tôi bắt đầu đi học, mọi thứ vẫn như vậy, không thay đổi quá nhiều. Hễ rảnh là chúng tôi sẽ ở đó, chơi cùng nhau, học bài cùng nhau. Thỉnh thoảng, An lôi bút màu sáp ra, rủ tôi đi bắt châu chấu, cào cào về ngồi vẽ. An vẽ không đẹp lắm, nhưng tôi biết bạn ấy thích nên mỗi khi như vậy luôn nhiệt tình hưởng ứng. Tôi ngồi bên cạnh nhìn bạn ấy chăm chú vẽ, đôi khi An sẽ ngẩng lên hỏi tôi phần này nên vẽ như thế nào, phần này nên tô màu gì.
Những bức tranh mà An vẽ tôi đều đem về nhà, cuộn cẩn thận, xếp gọn gàng vào một góc.

***
Chiếc xe khách phanh gấp khiến tôi hơi loạng choạng, tay va phải thành ghế, đau nhức nhối. Tôi chợt nhớ tới lần hai chúng tôi rủ nhau đi hái ổi ngoài vườn. Cây ổi to, quả đều ở trên cao nên phải trèo lên mới có thể hái được. Tôi xung phong trèo lên cây, hái được sẽ ném xuống dưới cho An nhặt. Chúng tôi hái được rất nhiều, tôi càng hái càng hăng, trèo lên ngày một cao. Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tôi trượt chân, ngã xuống nền cỏ. Mặt An tái mét, vội vàng chạy đến đỡ tôi dậy. Do mặt tôi tiếp xúc với đất nên bị xước và chảy máu phần má. May mắn là chân tay tôi không bị vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ hơi đau nhức một chút. Bà nội sát trùng vết thương, bôi thuốc cho tôi. An ở bên cạnh khóc, không ngừng hỏi tôi có đau không. Thật ra tôi không quá đau, nhìn bạn ấy khóc tôi còn đau hơn. Tôi chỉ biết bảo An rằng tôi không sao, không có vấn đề gì lớn lắm, An đừng khóc nữa.

Vết thương ấy sau này để lại trên khuôn mặt tôi một vết sẹo mờ.
Sau lần đó, An không rủ tôi đi hái ổi lần nào nữa, cũng không cho tôi tham gia vào những trò leo trèo, nguy hiểm. Mùa hè năm lớp bảy, tôi đi du lịch cùng gia đình. Trước khi đi, An còn không ngừng nhắc nhở tôi phải cẩn thận, không được đến chỗ nào quá cao, cũng không được gần ao hồ quá, luôn luôn phải ở chỗ đông người. Nói xong, còn không quên chuẩn bị cho tôi vài lọ thuốc sát trùng, cầm máu đem theo. Tôi chỉ biết cười rồi ngoan ngoãn nghe theo trước sự lo lắng quá mức của An.
***
Chiếc xe đã chuẩn bị tới bến. Cảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc với tôi. Ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ trên xe, người tôi ê ẩm và cổ họng hơi khô. Tôi tìm chai nước khoáng để trong ba lô, bỗng thấy dưới đáy ba lô mấy viên kẹo gừng từ đời nào rồi. Tôi thẫn thờ nhìn mấy viên kẹo đã chảy nước, nhớ đến hôm sinh nhật An, An đưa tôi một túi kẹo vị bạc hà. Hồi đó, một túi kẹo loại đó rất đắt, mà An biết tôi thích ăn, bạn ấy dành dụm tiền rất lâu mới có thể mua được. Vậy mà cuối cùng lại đưa hết cho tôi, bạn ấy chẳng ăn cái nào. Tôi tức giận, bảo sao sinh nhật bạn ấy mà lại tặng quà tôi cơ chứ. An chỉ cười, bảo.

“Những điều tốt đẹp tớ muốn dành tặng cậu, đâu cần phải quan trọng ngày giờ.”

Nghĩ đến đây tôi bật khóc, viên kẹo gừng tan trong miệng, vừa ngọt vừa cay. Tôi nhớ An lắm.

Tôi đi bộ trên con đường dẫn tới nhà An. Trời đã tối đen rồi. Bà nội giờ này chắc cũng đang ngủ. Tôi không đi được đằng cổng chính, bèn chui qua “chiếc cổng ma thuật” của hai chúng tôi.

Khu vườn vẫn y như vậy. Tôi nghe thấy tiếng côn trùng kêu ồn ào giữa đêm khuya yên ả. Tôi ngồi trên chiếc võng ngày xưa, vừa đu đưa theo nhịp, vừa lặng ngắm bầu trời đêm điểm xuyết những ngôi sao xa xôi.

Người ta thường bảo, một người sau khi mất đi sẽ hóa thành một ngôi sao, tỏa sáng giữa bầu trời đêm. Không biết An sẽ là ngôi sao nào, An có đang nhìn thấy tôi không.

Nếu An đang dõi theo tôi, liệu bạn ấy có thấy thất vọng về tôi của hiện tại không?

Khi còn bé cho tới khi lớn lên, An luôn là người ở bên cạnh bảo vệ tôi khi tôi bị bắt nạt, bị rầy la, bị điểm kém. An tặng tôi những gì tốt đẹp nhất, dành tặng tôi một tuổi thơ đẹp đẽ. Tôi những tưởng tôi sẽ mãi mãi được hưởng sự dịu dàng và ấm áp của An. Thế nhưng vào một ngày mưa lớn tầm tã, chiếc xe bán tải chạy giữa đêm khuya lại cướp đi người bạn thân thương nhất của tôi. An mất trên đường tới bệnh viện. Bác tài xế làm việc quá sức, mất đi sự tỉnh táo và không kịp phản ứng nhanh trước cô bé đi học thêm về tối muộn đang chuẩn bị băng qua đường.

An mất cách sinh nhật của tôi một ngày. Đó là sinh nhật đầu tiên trong đời tôi, tôi khóc thật lâu, thật thương tâm. Cũng vào ngày hôm ấy, tôi dành điều ước của mình, ước An mãi mãi quay lại, ở lại bên tôi. Tôi chỉ cần mở mắt ra, lại có thể thấy An cười, chạm vào cái má lúm đồng tiền thật xinh của bạn ấy.

Thế nhưng trong đêm tối hôm nay, chỉ có mình tôi.

Tôi ngồi đó cho tới khuya, chuẩn bị đứng dậy đi về thì thấy tiếng bà nội. Tôi vội chạy vào trong nhà. Hóa ra bà tỉnh giữa đêm, thấy ngoài vườn có người nên định đi ra xem, không ngờ rằng là tôi.

“Đêm hôm rồi còn qua đây làm gì, không về ngủ sớm đi kẻo mệt.”
Tôi cúi gằm mặt không nói gì, dìu bà vào trong giường.

Bà như hiểu được tôi đang nghĩ gì, bà xoa đầu tôi, đi vào trong nhà lấy một cái hộp nhỏ đưa cho tôi.

“Hôm nọ bà dọn dẹp đồ của An, thấy có cái này, có lẽ là cho con.”
Tôi ngồi nói chuyện với bà một chút rồi ra về. Bố mẹ đã ngủ say rồi, tôi lấy chìa khóa sơ cua ra mở cửa, đi lên phòng luôn. Bố mẹ không biết tôi về vì tôi không báo trước, sáng mai thấy tôi có lẽ họ sẽ bất ngờ lắm.

Tôi sắp xếp qua loa đồ đạc rồi mới leo lên giường, khẽ khàng mở chiếc hộp ra. Bên trong chỉ có một tấm thiệp nhỏ tự làm, cùng một cái chuông nhỏ màu bạc sáng lấp lánh. Bên trong tấm thiệp là những dòng chữ ngay ngắn của An.

“Gửi H.
Cậu luôn rực rỡ như ánh mặt trời vậy, và tớ hi vọng vẫn sẽ luôn là như thế.
An.”
Tôi bật khóc, rất lâu, không lí do cũng không kìm cản được. Rồi tôi thiếp đi từ lúc nào.

Hôm sau, tôi ngủ một mạch đến trưa. Xuống dưới nhà đã thấy mẹ tôi đang chuẩn bị cơm trưa, bố tỉa tót mấy chậu cây ngoài sân. Bố mẹ nhìn thấy tôi thì cười, trách tôi về mà không nói gì thế, hôm qua mấy giờ về tới nơi. Tôi cười bảo tôi nhớ nhà, về không báo trước cho bố mẹ bất ngờ. Bố mẹ chỉ cười, bảo thỉnh thoảng cũng nên về nhà một chút.

Tôi vào bếp phụ mẹ nấu cơm, nghe mẹ kể đủ chuyện từ trong nhà ra tới ngoài ngõ. Lâu lắm tôi mới thấy mẹ vui vẻ như thế. Ăn xong, tôi tranh việc rửa bát, dọn dẹp nhà bếp. Xong xuôi, tôi ra đánh cờ với bố. Tôi thua ba ván liền, rồi hai bố con bắc ghế ra ngoài hiên ngồi nhìn mấy con mèo trèo trên mái nhà đối diện. Bố hỏi gần đây có khó khăn gì không, dạo này gầy đi nhiều đấy, bố mẹ đều rất lo. Tôi chẳng biết nói gì ngoài cười, bảo con không sao, ổn hết. Thật ra là không ổn, nhưng tôi vẫn cố gắng được. Đời cho tôi lớn lên, để tôi cứng cáp. Chỉ vài chuyện bé con con đã bật khóc thì làm sao được. Tôi lớn lên trong sự bao bọc, vấp vã luôn có người vỗ về. Có lẽ vì tôi luôn quen như thế, chỉ vấp chân một cái tôi đã làm tôi không chịu nổi rồi.
Tôi không muốn làm một áng mây xám xịt. Tôi muốn mình trở thành ánh mặt trời rực rỡ, như An nói. Tôi không muốn bạn ấy thất vọng. Vậy nên tôi sẽ mạnh mẽ, mạnh mẽ để bảo vệ và chăm lo những người tôi thương yêu, và để xứng đáng với điều An mong mỏi.
Và tôi cũng biết, sẽ luôn có một nơi để cho tôi trở về mỗi khi tôi mỏi mệt.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ nở một nụ cười. Ôm mấy bông hồng cắt trong vườn, tôi đến thăm An. Tôi muốn nói với bạn ấy thật nhiều, thật nhiều, rằng… Tôi sẽ hạnh phúc. Cậu cũng phải như vậy, nhé An!

The post Hành tinh nhỏ appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
15883
Của chuột và người – Cuốn sách đặc sắc của John Steinbeck https://caphethubay.net/luan-van/cua-chuot-va-nguoi-cuon-sach-dac-sac-cua-john-steinbeck_15479.caphe Mon, 17 May 2021 11:55:35 +0000 https://caphethubay.net/?p=15479 “Của chuột và người” là một cuốn sách không quá dài, hàm chứa những bài học kinh điển về bản chất con người – cuộc sống – xã hội. Và không quá ngạc nhiên khi nhờ chính tác phẩm này, John Steinbeck đã giành giải Nobel văn học năm 1962. Có thể nói, đây là

The post Của chuột và người – Cuốn sách đặc sắc của John Steinbeck appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
Của chuột và người” là một cuốn sách không quá dài, hàm chứa những bài học kinh điển về bản chất con người – cuộc sống – xã hội. Và không quá ngạc nhiên khi nhờ chính tác phẩm này, John Steinbeck đã giành giải Nobel văn học năm 1962. Có thể nói, đây là một trong những tác phẩm gây được tiếng vang, và để lại dấu ấn vô cùng mạnh mẽ trong sự nghiệp văn chương của ông.

Vậy điều gì đã khiến một cuốn sách với số lượng con chữ không quá nhiều và mạch truyện không quá phức tạp lại được người đọc đón nhận vô cùng mạnh mẽ như vậy?

Cuốn sách được xuất bản năm 1937 – giữa thời kì khủng khoảng của toàn nước Mỹ. John Steinbeck đã đem đến cho người đọc một bức tranh toàn cảnh, chân thực nhất về số phận của những con người lao động nghèo khổ, sống dưới đáy của xã hội trong thời kì khủng hoảng của nền kinh tế. Nếu nói chị Dậu, lão Hạc là những nhân vật tiêu biểu cho sự nghèo khổ, bất hạnh bị áp bức đến cùng khổ trong nền văn học Việt Nam những năm 1945, thì trong nền văn học Mỹ, George Milton và Lennie Small – nhân vật chính trong cuốn sách “Của chuột và người” – là hai nhân vật tiêu biểu nhất.
Của chuột và người” kể về George Milton và Lennie Small, hai người làm công trong một trang trại lúa mì. Hai con người đồng hành với nhau trên chặng đường cùng tiến gần đến với ước mơ, nhưng ngoại hình, tính cách thì hoàn toàn trái ngược nhau. Dù vậy, họ vẫn có sự gắn kết với nhau bởi thứ tình cảm kì lạ. Hay có thể nói, họ dựa vào nhau để cùng tồn tại, cùng nỗ lực, duy trì ước mơ làm chủ một trang trại của riêng mình.

George bé nhỏ, thông minh, nhạy bén, có chí tiến thủ và luôn làm việc với mục tiêu rõ ràng. Lennie to lớn, vạm vỡ, ngây ngô đến ngờ nghệch và luôn đem lại rắc rối cho người bạn đi cùng Geogre. Lennie sẽ khiến bạn không khỏi bật cười vì sự dễ thương của mình, khi luôn yêu cầu những thứ thật trẻ con, “kể cho tui đi, kể chuyện bầy thỏ đó”, “tui đâu có làm gì xấu với nó đâu, nựng nó thôi mà” và luôn lặp lại một cách ngoan ngoãn những gì Geogre dặn, “tui nhớ rồi, nếu tui gặp rắc rối, tới đó trốn trong bụi rậm, tui nhớ rồi”. Lennie sống một cách thật hồn nhiên, thật bản năng như vậy. Tuy nhiên, cũng chính vì sự hồn nhiên, bản năng ấy mà dẫn đến liên tục những chuỗi bi kịch cho số phận của Lennie.

“Nó là đứa tử tế. Người ta đâu có cần khôn khéo mới là đứa tử tế. Tao thấy hình như nhiều khi còn ngược lại là khác. Cứ thử coi một thằng thật láu cá thì khó khi nào nó là đứa tử tế.”

Ước mơ của những người lao động nghèo.

Trước khi đến trang trại ở Salinas, Lennie từng làm việc cùng Geogre ở một trang trại khác. Tuy nhiên, vì Lennie quá thích thú trước vạt áo mềm mại của cô gái nọ, hắn ta cứ bám chặt lấy nó không buông khiến cô gái đó hoảng sợ, gây nên sự hiểu lầm không nên có, buộc cả hai phải bỏ chạy ngay trong đêm.

Đến trang trại mới, Lennie và Geogre quen những con người mới – những công nhân làm thuê nghèo khổ nhưng đều mang trong mình những ước mơ – lão Candy già lụ khụ, tay nài ngựa đen tàn phế Crooks, Slim… và không thể không nói đến tên con trai chủ trại – Curly.

Không chỉ Geogre, Lennie, cả Candy, Crooks, hay nói cách khác là tất cả những người sống trong cảnh làm thuê làm mướn trong thời kì nền kinh tế khủng hoảng trầm trọng, đều có chung một ước mơ, một khát khao về mảnh đất của riêng mình, một căn nhà khang trang với mảnh vườn nho nhỏ. Mùa đông có thể nghỉ ngơi bên lò sưởi chập chờn ánh lửa cùng những người thân yêu, hay đôi khi bỏ việc đi xem gánh xiếc trong thị trấn. Họ không cần phải ngày ngày nơm nớp lo sợ bị đuổi việc, bị mắng mỏ, bị bóc lột không thương tiếc. Họ được quyền quyết định cuộc đời mình, không phải phụ thuộc và xem sắc mặt bất kì ai. Nhưng cuối cùng, ngay cả ước mơ bình dị, giản đơn như thế cũng không thể thành hiện thực. Thật tàn khốc và đáng buồn làm sao!

Liệu rằng kết chuyện có quá tàn nhẫn cho Lennie?

Curly – con trai của chủ trang trại Salinas – luôn gây sự với Lennie vì trông Lennie to lớn và vạm vỡ hơn hắn ta. Và tiếp sau đó là một chuỗi các sự kiện rắc rối bủa vây xung quanh Lennie: làm gãy tay Curly, lỡ bóp chết con chó được cho và trốn đi, mân mê mái tóc mềm mượt của vợ Curly và dẫn đến cái chết của cô ả. Nghe theo lời Geogre, Lennie tiếp tục trốn chạy. Tuy nhiên lần này, chính Geogre đã kết thúc giấc mơ của Lennie bằng một phát súng thật nhẹ nhàng.
Từ hai người bạn đồng hành, cùng chung giấc mơ về một ngày mình có thể làm chủ một trang trại, Geogre đã đưa ra một hành động khiến người đọc không khỏi bất ngờ.

Tuy nhiên, hành động ấy không những có thể coi là sự giải thoát cho Lennie khỏi cuộc sống không phù hợp với hắn ta của Geogre, mà còn là hành động kết liễu giấc mơ mãi mãi chẳng bao giờ thành hiện thực của họ. Lennie chết đi, giấc mơ bấy lâu của Geogre cũng tan vỡ theo, để Geogre có thể trở lại cuộc sống thực, không còn chuỗi ngày mơ mộng ấy nữa. Đây không phải là một kết thúc có hậu nhất, nhưng là kết thúc chân thực nhất cho số phận của những con người nghèo khổ nước Mỹ lúc bấy giờ.

Vẫn là John Steinbeck với phong cách bình thản, văn phong rất “thường”, nhẹ nhàng, từ tốn nhưng cấu trúc mạch truyện vô cùng chặt chẽ, sự đối lập tính cách giữa hai nhân vật trung tâm đem đến cho người đọc sự thú vị và mới mẻ. Một cuốn sách khó mà tìm ra điểm nào để chê, tuy ngắn nhưng khiến bạn không thể rời mắt, không ngừng ngẫm nghĩ trước những bài học, thông điệp mà tác giả gửi gắm để rồi cảm thông, xúc động trước số phận của những con người kia.

The post Của chuột và người – Cuốn sách đặc sắc của John Steinbeck appeared first on Cà Phê Thứ Bảy.

]]>
15479