Em. Đoá dạ lan
Cọng ca dao Bung mầm từ lòng đất Đêm khô khốc chờ một đốm trăng thiêng Khi con nước thôi tự mình giặt lụa Và con tằm thiếp vào giấc mơ non Ta kéo sợi gió khâu vết xước Nghe chiếc lá xanh vừa
Cọng ca dao Bung mầm từ lòng đất Đêm khô khốc chờ một đốm trăng thiêng Khi con nước thôi tự mình giặt lụa Và con tằm thiếp vào giấc mơ non Ta kéo sợi gió khâu vết xước Nghe chiếc lá xanh vừa
Tháp tùng cơn mưa đầu tiên Về qua miền đất em Tôi kẻ di trú từ mùa hạn của nghìn năm trước Đợi mưa thiêng nhú những mầm xanh mẩy mượt Nghe phía đồng bằng tôi Cơn mơ chợt úng ngập một lời nguyền
Men theo lối thánh Câu kinh rụng xuống chiêm bao Anh có nghe Triền cỏ khát Ngày em mười tám Đôi tay nào hái xanh khóm lá trong mây Em về... Nghiêng vầng trăng cong Men theo lối trái tim ngày ấy Hỏi anh
Búng vào phía đêm Sợi tóc ướt Người đàn bà gội đầu Chải tóc... Nghe chiếc lược mòn như vết xe khuya Bên hiên con chim bói cá Đứng chùn chân Nghe giọt sương rơi.. Tôi thấy bóng người xanh phía đêm trăng đầu
Đừng rủ em chạy trốn Khi ngoài kia những hạt nắng đương thì Khi con sông đang trôi về mùa thiếu nữ Và bờ trăng đang độ xanh mi Đừng rủ em đi hoang Khi gió khuya ủ mùi hương pha lê Từng hạt