Không còn nữa khói lam chiều hiu quạnh
Sáo vi vu mục tử gọi trâu về
Không còn nữa thôn nữ cong đòn gánh
Đôi chân trần cõng nỗi nhớ triền đê.

Không còn nữa dáng co ro ngồi sưởi
Củ khoai lang nướng lem luốc cả chiều
Mẹ ca cẩm rên điệu người có tuổi
Tiếng liếp phên bần bật cót két kêu.

Không còn nữa dáng cha cày vỡ đất
Đợi giêng hai ấm cây lúa trổ đòng
Không còn nữa khói thuốc lào phảng phất
Đọi nước chè sóng sánh buổi thong dong.

Ba người đẹp hóa gái quê mộc mạc trong trang phục của NTK Việt Hùng

Không còn nữa thuở hoa cài mái tóc
Dâm bụt, sầu đâu tím đỏ phập phù
Ngõ nhỏ nào cô Tấm xưa ngồi khóc
Giờ một người đem kỷ niệm trùng tu.

Giờ náo nhiệt quê mang màu hội nhập
Những phấn son bày bán ngập bên đường
Quán kara, nhậu bình dân tấp nập
Cô em nào xì xụp húp cháo lươn.

Nghĩa địa làng đất được mùa sốt giá
Người ngụ cư thành phố cũng xin về
Chiều sáu giờ hóng lô đề rôm rả
Ngoài sân đình mấy cô cậu đang phê.

Ta cũng phê một chân trời quá vãng
Đã thiên di thành khúc hát ơi… à
Say ngật ngưỡng trong ánh chiều chập choạng
Mơ bóng người phía hội chợ phù hoa…