Tháp tùng cơn mưa đầu tiên
Về qua miền đất em
Tôi kẻ di trú từ mùa hạn của nghìn năm trước

Đợi mưa thiêng nhú những mầm xanh mẩy mượt
Nghe phía đồng bằng tôi
Cơn mơ chợt úng ngập một lời nguyền

Ký ức về mưa

Chẳng thể nào rời đi
Chẳng thể nào từ giã
Tôi như kẻ mắc phải bùa mê trên ngọn gió đương thì

Mưa trổ tiếng hát giữa lòng đất xanh
Tưới tẩm những cằn khô góa bụa
Trên mảng chiều vừa thắp nốt hồi xuân

Cảm ơn em người đàn bà tiền kiếp
Neo vào tôi cơn mơ cháy khát
Nghe trái tim nở đóa mưa trời.