– Buông tay ra, bạn buông tay ra, không buông Hương mét cô à Hương giật mạnh tay quay người bỏ chạy Hùng ngồi dựa vào tường chán nản. Hùng thích Hương từ năm lớp mười, bữa đầu chuyển cấp Hùng như bị hút hồn vào con người ấy, nụ cười như ánh nắng ban mai, ngọt ngào đằm thắm, cặp mắt lúng liếng ngây thơ, mái tóc dài đen nhánh, mấy năm qua Hùng chẳng dám gặp và nói chuyện riêng, chỉ đứng xa mà nhìn bóng dáng ấy, Hùng cũng biết hai người khoảng cách rất xa, xa đến nỗi Hùng không dám nói lời thương, không dám chạm mặt, chỉ biết nhìn lén từng ngày trong những giờ lên lớp. Hương học giỏi, xinh đẹp, gia đình khá giả, là mẫu người tình trong mơ của các chàng trai mới lớn, trong đó có Hùng, trái ngược lại hoàn toàn, Hùng bất cần, sẵn sàng lao vào các cuộc ẩu đả, trốn học, là gương mặt cả trường đều biết không phải vì giỏi mà vì học sinh cá biệt. Đến hôm nay bắt gặp thằng Tuấn lớp 12A3 tỏ tình với Hương bằng một con gấu bông, một bó hồng, trước mặt mọi người, Hùng không chịu nổi đã xông vào hất văng thằng Tuấn gián cho hai đấm vào mặt, thằng Tuấn chảy máu mũi chỉ tay vào Hùng” mày…mày nói chẳng ra lời bỏ đi lên phòng giám thị. Hùng biết mình xong rồi…. Hùng đứng dậy quét mắt nhìn xung quanh đang xì xào bàn tán giật phăng hai cúc áo ngực quay người bỏ đi hôm nay lại không học

Ra khỏi cổng trường Hùng móc điện thoại gọi cho thằng Tú ra quán nét chiến tới tờ mờ tối mới về tới nhà.

– Có cơm chưa ? Hùng gặp bà Huệ trong bếp lụi cụi một mình cất tiếng hỏi cộc lốc.

– Con tắm rửa rồi mẹ dọn cơm cho, mới học về mệt lắm không ?
Bà Huệ vẫn nhẹ nhàng như thế, vốn dĩ đã thế từ xưa đến giờ là vậy.
– Không cần tôi ra ngoài chơi với bạn.
Hùng nói xong thay quần áo chẳng tắm rửa dắt xe máy trong nhà rồ ga chạy mất
– Hùng …Hùng mấy giờ về vậy con …tiếng bà Huệ vọng theo đằng sau nhìn bóng dáng Hùng mất dạng cuối đường.

Hình ảnh hoàng hôn tím trên biển buồn thơ mộng - Tạp chí Văn Nghệ

Chạy trên đường càng nghĩ Hùng càng tức mẹ mình, vốn dĩ bà Huệ và Hùng sống cùng nhau, lúc đó Hùng cũng là đứa trẻ ngoan, trường các cô đều thương vì biết hoàng cảnh của Hùng không có cha, rồi đến năm lớp ba mẹ Hùng đám cưới với ông Sơn, Hùng giận mẹ chuyển qua nhà ông Sơn ở, ông Sơn đánh rất đau, đau từ da thịt, cho đến ký ức, Hùng càng giận ông hơn khi có đứa bạn trong lớp cứ trêu, ” mày họ Trần sao ba mày Họ Lê” lúc đó Hùng đánh, đánh rất mạnh cảm thấy thoải mái đó là lần đầu tiên Hùng biết đánh nhau, nhà trường mời phụ huynh phản ánh về việc đánh bạn, ông Sơn đi họp về gọi Hùng ra

– Nói… Sao lại đánh bạn

Mặt ông đanh lại, Hùng sợ hãi nép mình vào gốc tường, sự uất ức trỗi dậy nước mắt trào ra, nói như hét vào mặt ông

– Vì nó nói con họ Trần, còn ông họ Lê. Ông không phải ba tôi, tôi không có ba,

Ông Sơn đứng người trong giây lát, cầm roi quất mạnh vào mông
– Dù như vậy cũng không được đánh bạn, đánh bạn là sai nghe chưa… Dượng là Dượng của con cũng là Ba của con, biết chưa..

Hùng nức nở chạy thẳng vào phòng mình

Từ đó về sau Hùng càng ngày càng chống đối với mẹ và dượng, quậy phá, trốn học đánh bạn, đối với việc ăn roi, ăn đòn với Hùng đã quen rồi, còn mời phụ huynh ở trường chắc ông dượng cũng quen

Hùng chạy Thẳng ra quán nét
– Chủ quán nạp hai chục với lấy chai Sting

Những trận chiến quên giờ quên giấc, kéo Hùng đi hoang vào thế giới ảo đến khuya chẳng biết, anh chủ quán ra tận nơi để nhắc nhở
– Ê nhóc giờ chưa về à, quán anh mười giờ đóng cửa rồi về đi.

– Hết trận anh ơi

– Về sớm để ba mẹ lo lắng không tốt. Anh chủ quán đi qua vỗ vỗ vào vai của Hùng.

Ông Sơn đang ngồi hút thuốc trên bàn nghe tiếng xe máy biết Hùng về, gọi bà Huệ tất tả chạy ra,
– Sao giờ này mới về, giọng ông sơn lạnh đi

– Nói….

Gặp Hùng im lặng lầm lũi đi vào không trả lời ông tức lộn ruột

– Mày xem cái nhà này là gì, muốn đi là đi, muốn về là về, mày coi tao không ra gì thì còn mẹ mày, tại sao vậy Hùng, mày cả ngày hôm nay trốn học, ở trường mày đánh bạn, giờ mày đi như vậy, mày có còn xem mẹ mày ra gì nữa không ” thằng khốn nạn này” xoảng……cái gạt tàn thuốc vở ra từng mảnh, ông vớ cây roi chuẩn bị sẵn quất túi bụi vào Hùng, bà Huệ khóc, Hùng cắn răng không cho ra tiếng, được một lúc ông Sơn quăng cái roi đi, lên ghế thở dài chán nản.
– Ông đánh xong chưa, chưa xong thì đánh tiếp, xong rồi tôi đi lên lầu,
– mày mày… Đồ mất dạy…..

Hùng vào phòng đóng cửa cái rầm, ông chán chường quay qua nói với bà Huệ
– Anh xin lỗi, không dạy được con, để nó thành ra như vậy Anh thật là không biết dạy rồi, mai anh lên trường nói chuyện với các thầy cô ở trường, ông bước vào phòng, còn bà Huệ ở ngoài dọn dẹp đống đổ nát với giọt nước mắt lặng lẽ rơi…..

Hùng bước vào lớp bắt gặp từng ánh mắt soi mói nhìn chầm chầm, Hùng dứ dứ nắm đấm lên quét mắt một vòng tụi con trai im bặt, Hương vẫn ngồi đó như chưa có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo đó đã thành công xua đuổi không biết bao nhiêu thằng con trai, Hùng khều thằng Tú bàn trên ” chiều chiến tiếp không’ thằng tú lén lút nói nhỏ vào tai” Anh hai ơi tụi thằng Tuấn, thằng hôm qua anh đánh nó, nó về kéo người đang tìm anh kìa, cẩn thận,” xùy….. tao không quan tâm”. thắng Tú mắt đảo lia ” Bộ anh thích con Hương thật à, nghe tụi nó đồn hôm trước anh đánh thằng Tú cũng vì …..’ ” ừ rồi có sao không? Hùng khó chịu quay qua hỏi, Tú rụt cổ lại phân bua” không…. không .. em chỉ hiếu kỳ thôi., rồi quay qua thằng Hùng làm bộ quan tâm nói lời thấm thía” cố lên thằng em này luôn luôn ủng hộ anh ”hazzz hỡi thế gian tình là gì” Tú rũ người cười sặc sụa, Hùng quay qua đấm hai đấm nó mới chịu im.

Chiều tan học Hùng không về nhà cũng không ra quán net, Hùng đạp xe chạy dọc bờ sông, dừng trước cánh đồng cỏ may, ngút ngàn tầm mắt, sự bực tức trong người như dịu lại, hùng ném hòn đất ném thật xa rồi thở phào nhẹ nhõm, ”
– Úi.. Da đau quá
Hùng sửng sốt
– Sao Hương ở đây, ” sao bạn ở đây'”
Hai người cùng cất giọng đồng thời, Hùng bật cười quay qua
– Cho Hùng xin lỗi chuyện hôm bữa, dù gì hết năm nay cũng không còn gặp lại, Hương đừng để ý đến là được,. Rồi giơ hay tay lên với vẻ vô tội
– Chỗ này Hùng thường ra lắm, xin lỗi quăng cục đất trúng Hương với giọng điệu tưng tửng bất cần, Hùng nhìn ra xa ánh mắt vô định giọng nói đều đều

– Đúng là Hùng thích Hương từ năm lớp mười đến nay, mà đúng hơn lần đầu gặp là thích rồi vậy đó Hương giận Hùng thì chịu thôi, cái muốn nói đã nói rồi.
Hùng quay qua Gặp Hương đang im lặng nhìn, dưới ánh nắng mặt trời chiều, Hương đứng giữa đám cỏ may thân mình mảnh khảnh mái tóc thả dài tung bay trong tà áo trắng , Hùng ngớ người nhìn, Hương cau mày

– Bạn nhìn mình ghê quá, mình phải về, Hương không nói thêm gì nữa cất bước ra xe, Hùng nói vọng từ phía sau
– Để Hùng đưa Hương về
” tùy bạn”
Chỉ cách đường lộ lớn chừng một trăm mét, Hương chạy trước Hùng chạy sau chẳng ai nói chuyện với ai, gió từ sông lùa vào se lạnh

– Hương….. Hùng tụi mày…..tụi… mày

Tuấn đứng chặn đầu xe của Hương và Hùng lại , lắp bắp chẳng nên lời hết chỉ vào Hương lại chỉ vào Hùng . Hùng liếc qua thằng Tuấn nói câu cộc lốc ” Biến ” rồi ngoái ngoái tai ra vẻ , Hương nhìn Hùng phì cười
Tuấn nhìn thấy càng tức giận không nói ra lời rít từ kẻ răng
– Hương là của tao, Thằng chó mày tưởng tao sợ mày hả
– Con kia tưởng mày đàng hoàng, hóa ra mày lại theo thằng chó này, không để ý đến tao chứ gì khặc…khặc…
Tuấn rút con dao nhọn hoắt xong tới, Hương điến người đứng tại chỗ nhìn mũi dao đang qua phía mình, Hùng ngỡ ngàng không kịp trở tay, bay lại ôm chầm lấy Hương, sương sườn nóng rực đau nhói, quay người Hùng tung đá vào ngay mặt thằng tuấn, nó tỉnh táo lại, nhìn con dao đang ghim trên người Hùng, Tuấn run rẩy xụi lơ trên đất, máu ra lênh láng, Hương không biết làm sao khóc toáng lên, Hùng quay qua nhìn Hương yếu ớt bảo
– Gọi thằng Tú giúp Hùng
Hùng say sẩm, trước mặt quay cuồng rồi chẳng biết chuyện gì xảy ra, tới khi tỉnh dậy thì đang nằm ở viện bên cạnh là bà Huệ, còn ông Sơn đang đứng ngoài cửa sổ nhìn ra con đường trước mặt.
– Ông ơi thằng Hùng nó tỉnh rồi nè ông ơi, trời phật phù hộ, vừa nói bà Huệ vừa lau nước mắt, nghe tiếng vợ ông Sơn quay người lại chạy vào phòng, đi lại nhìn Hùng ông nói
– tỉnh lại là tốt rồi’ tỉnh là tốt rồi , không nhờ con bé đó thật không biết chuyện gì sảy ra,
Hùng im lặng không nói giả bộ ngủ tiếp, ông Sơn thở dài đi ra ngoài, bà Huệ rớt nước mắt bên cạnh giường của Hùng
– Con mà có mệnh hệ nào, Mẹ với Dượng con không sống nổi Hùng ơi,

– Ổng cũng quan tâm đến tôi sao..Xùy….

– Hay tin con vào Viện Dượng con đang trên Tỉnh láy xe mấy chục cây số về, vào thẳng bệnh viện hai ngày nay rồi, Dượng con thương con như con ruột của mình, xưa nay đánh cũng muốn con tốt hơn muốn hoàng thành nhiệm vụ của người cha nên làm, chứ có khi nào ghét bỏ con đâu, giờ con lớn rồi, mẹ đến với Dượng là do mẹ quyết định, mọi tình cảm dành cho con là thật, những ngày con đi chơi về khuya, hay những buổi trốn học, Dượng đều biết cả, đến vụ ngày hôm nay, Mẹ không trách, Dượng không trách, để chuyện này Dượng con giải quyết, con đừng đánh nhau với người khác nữa Hùng ơi,..
Ông sơn đến sau lưng vợ mình vỗ vỗ vai,

– được rồi con giờ lớn tự có suy nghĩ của mình, Anh cũng không trách nó, Em về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay, ngày nào cũng khóc sức khỏe nào chịu nổi
Bà Huệ lắc lắc đầu, ” em lo quá”

– Mẹ với D…Ượng…. Về đi. Con không có việc gì đâu, có gì con nhờ mấy cô y tá
– Mà cô gái hôm bữa đi chung với con có bị làm sao không

– Không có sao cả, chỉ là bị sợ quá thôi, nhờ con bé đó điện thoại về cho Dượng với mẹ hay tin, bé đó giỏi, điện về gia đình xong lại gọi xe cứu thương, khi mẹ hay tin chạy đến thì xe cứu thương vừa lại, chở con đi. Bé đó quần áo dính đầy máu cũng lên xe với mẹ tới bệnh viện, khi hay tin con không có gì nguy hiểm mới về, hai ngày nay ngày nào cũng đến, chắc chuẩn bị đến rồi đó,

Hùng ngẩn người ngồi nghe mẹ kể lại, thấp thỏm hỏi lại lần nữa
– Ngày nào cũng đến sao?
Bà Huệ nhìn con trai như vậy thì phì cười

– Tổ cha mày biết để ý con gái người ta rồi à

– Hai mẹ con nói chuyện gì vui thế
Ông sơn đằng sau tiếng vọng lại
– Thằng Hùng biết để ý con gái người ta rồi, cái con bé mà em kể với anh đó, chắc bữa đó hai đưa đi chung, hai ngày nay thăm nó đó, anh thấy sao
– Thật à, bé đó dễ thương đó, rồi liếc qua Hùng đang nằm “” hai đứa yêu chưa””
Hùng như kiến cắn vào mông, ho sặc sụa
-Cái gì mà yêu với không yêu, Ông với mẹ ra ngoài đi …
Ông sơn cười ha hả, “‘ nó biết yêu rồi bà”” thôi tôi với bà ra ngoài.

Vừa đến cửa thì Hương vừa đến khoanh tay lễ phép
– Dạ thưa hai bác con mới tới
Ông Sơn gục gặc đầu.
– Nó vừa tỉnh dậy con vào thăm nó, bác đưa bác gái về nhà nghỉ ngơi tí, có gì chăm nó giúp bác, khó quá không được thì nhờ y tá, vậy đi
Rồi quay qua nháy mắt với bà Huệ hai ông bà đi ra, Hương lúng túng chẳng biết làm gì cho phải, rón rén bước vào trong thấy Hùng nằm đó,
– Bạn… Bạn tỉnh rồi,
Hùng quay qua
– Ừ chưa chết được may nhờ có Hương không thì chắc tạch rồi, Hương đến bên cạnh giường thò tay vào đĩa trái cây

– Hùng ăn không để Hương gọt

– Ăn chứ Hương gọt ngu gì không ăn

– nói chuyện đàng hoàng, không Hương đi về đó
– Bài vở mấy bữa nay Hương có chép cho Hùng, Hùng có rảnh thì xem lại, cái nào không hiểu hỏi, Hương chỉ cho, mấy tháng nữa thi rồi Hùng cố gắng vào, cho đỗ đại học nghen.
Hùng nằm trên giường nhìn Hương vừa gọt trái cây vừa nói hết sức dịu dàng,Hùng ngỡ ngàng buột miệng
– Hương bạn thật đẹp
Hương cứng người khựng lại, mặt đỏ rần rần, giơ tay lên đánh về phía Hùng
– Ui da… Đau… Đau… Sát phu … Sát phu
Hùng la oai oái lên, Hương càng mắc cỡ dậm chân,
– Chọc nữa mình về à

– Hai vợ chồng son tình cảm quá xá tụi bây,
Miệng thằng Tú quái quái lên cả đám cười ngặt nghẽo,
– tụi mày.. Tụi mày…. Sao ở đây, đến hồi nào
Thằng Tú tằng hắng, quay qua nắm tay đứa bên cạnh nói lời thắm thiết
– Hương ơi Bạn thật đẹp, mình yêu bạn mất rồi,
Cả đám cười nghiêng ngả, Hương mắc cỡ đứng dựa vào tường, nghe tim xao xuyến..

Thằng Tuấn bị nhà trường đuổi học, ông sơn thưa lên chính quyền, không chịu nhận bất cứ bồi thường nào từ gia đình Tuấn, Tuấn đi cải tạo ba tháng, còn Hùng hiển nhiên trở thành người ” xã thân cứu bạn” từ ngày nằm viện đến xuất viện gần một tháng trời dưỡng sức,
Theo thời gian Hùng không còn gay gắt với ông Sơn, Hương và đám bạn cũng thường đến và động viên cuộc đời Hùng như lật ra trang vở mới

– Đi đi ra đây với Hùng
Hùng nắm tay Hương chạy thẳng ra bờ cỏ may, gió chiều hiu hiu thổi bay vào tà áo, bám vào tóc, bám vào tim giữa hai người đang rung động, dòng sông thủng thẳng trôi đem từng bụi lục bình xuôi theo dòng nước ra bông tím lịm,
– Hương tính thi vào trường nào, Hùng nhỏ nhẹ hỏi
– mẹ kêu hết cấp ba Hương qua Mỹ với gia đình, mà cũng chưa biết nữa, vài bữa tới sinh nhật mẹ về

– í tay Hương bị sao kìa, đưa ra Hùng xem nào
Hương tưởng thật đưa tay lên Hùng vội vàng nắm giữ vuốt ve trêu chọc ” mịn màng thật’

– Hùng …Hùng.
Hương rượt Hùng chạy quanh quẩn dưới màu nắng chiều,

– Thưa mẹ thưa Dượng con mới học về
Ông sơn gật gật đầu xem ti vi, bà huệ ngó qua
– Nay đi chơi với bé Hương à mình mẩy dơ hầy vậy, vào tăm ra ăn cơm
– Dạ, Hùng lễ phép
Hùng vào trong bà Huệ rơm rớm nước mắt quay qua ông Sơn
– Nó lớn rồi ông ạ, tốt rồi, tốt rồi

Ngày sinh nhật của Hương Hùng mặt bộ đồ đẹp nhất, mang giày đẹp nhất, qua nhà Hương không khí đã bùng nổ tiếng nhạc tiếng nói tiếng cười,Hùng chen ngang bước về phía trước đứng xem.

– Cảm ơn tất cả mọi người đã giành thời gian đến với buổi tiệc sinh nhật mười tám của gái tôi Huỳnh Thu Hương .Hương bước ra với tà áo dài dạ hội xẻ vai, lộng lẫy choáng ngợp, Hùng đứng dưới vỗ tay lòng rạo rực, Hương nhẹ nhàng bước đến chiếc bàn Piano ngón tay mềm mại lướt trên từng phím nhảy múa theo bàn tay của Hương, buổi tiệc im lặng tận hưởng, khi tiếng nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay như sấm, Hương tung tăng chạy xuông kéo tay của Hùng đi thẳng đến chỗ mẹ mình
Bà Ngọc trong trang phục dạ hội lộng lẫy động lòng người chẳng nhìn ra được tuổi tác

– Mẹ đây là Hùng bạn cùng lớp với con, con kể mẹ rồi đó, Hương tung tăng như chim sẻ đến bên cạnh bà
Bà Ngọc đưa tay về phía Hùng, Hùng đỗ mồ hôi khi nhìn thấy bà, đưa tay ra lí nhí
– Dạ con chào cô
Bà Ngọc bật cười vỗ vỗ vai Hùng
– Con cứ tự nhiên, chuyện của con và Huơng cô không cấm, nhưng phải có chừng mực, hiện tại hai đứa chú ý vào kỳ thi sắp tới là được
Rồi vỗ vỗ vai Hùng cô tiếp tục đi tiếp khách,
Hùng sững người mắt đảo quanh, lén nắm tay Hương chạy ra ngoài
– Chuyện của Hương sao rồi, mẹ có bắt buộc Hương đi mỹ không
Hương lắc đầu
– Mẹ Hương nói để cho Hương tự quyết định
– Vậy là Hương ở lại phải không, Hùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Hương
Hương cười khúc khích
– Chưa biết để Hương suy nghĩ đã…

Sau đêm tiệc bà Ngọc kêu Hương lại đi vào phòng giọng bà đều đều

– Mẹ mong con qua bên Mỹ để phát triển bản thân của mình, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của con, là ý kiến của con chứ không phải ai khác tác động vào, chắc con hiểu lời của mẹ, Từ trước đến nay con chưa bao giờ làm mẹ thất vọng, mẹ mong lần này cũng thế, tuy mẹ ít ở bên cạnh con, nhưng mẹ luôn theo dõi từng bước con đi đến hiện nay, giờ con cũng đã lớn, rung động tuổi học trò không gì cả, mẹ từng trải qua nên mẹ hiểu, mẹ không cấm vì biết con của mẹ không làm mẹ thất vọng, Hiện tại con đang thích anh chàng tên Hùng đó phải không?
Hương ngượng ngùng mân mê tà áo gật gật đầu, bà đưa tay vuốt tóc cô, giọng đều đều,
– Hiện tại ở độ tuổi của con, con thấy đó là tình yêu, thật đẹp muốn bỏ tất cả để theo, có thể con bị thu hút bởi sự bất cần và điên loạn của đối phương, và đối phương cũng bị thu hút bởi sắc đẹp, và sự tài giỏi của con. Tin mẹ đi hai đứa chỉ là một đường thẳng song song bất chợt đang xen vào nhau, đến lúc nào đó cũng sẽ về quỹ đạo vốn có của nó. Thôi khuya rồi chúc con gái mẹ ngủ ngon.
Bà ra khép nhẹ cửa lại Hương lòng rối như tơ vò….

Ngày thi cũng đến, Hùng tốt nghiệp, Hương tốt nghiệp với số điểm thủ khoa của trường, cả lớp không ai rớt tốt nghiệp
Ngày tổng kết, Hùng kéo Hương đi về phía bãi cỏ may xanh mát mẻ buổi chiều
– Hương đi thật à
– Uh.. Hương đi mấy năm rồi về Hùng cố gắng đổ đại học nghen, mong Hùng luôn theo bước chân của Hương rồi đến ngày gặp lại
Hùng ôm chầm lấy Hương ngấu nghiến hôn lên làn môi đỏ thẩm đến nghẹt thở
– Hùng yêu Hương
Hương rung động ôm chặt lấy Hùng
– Đợi Hương về
Hai bóng người tay trong tay dưới trời chiều, bất chợt Hùng khựng lại kéo Hương về phía sau, Tuấn đang tiến lại gần , Hùng cố gắng bình tĩnh đi tới khi hai bóng người lướt qua nhau Hùng thở phào nhẹ nhõm.
Tuấn quay đầu lại
– Chúc hai bạn hạnh phúc, cho Tuấn xin lỗi về tất cả, năm sao gia đình tuấn chuyển đi rồi, Tuấn sẽ học lại trường khác ba sắp xếp rồi, nói rồi tuấn vẫy vẫy tay chào lặng lẽ bước đi…

Ngày tiễn Hương đi Hùng buồn rười rượi, Hương chạy lại ôm chặt lấy Hùng thỏ thẻ bên tai
– Đợi Hương về. Nhét vội tờ giấy vào tay Hùng, Hương đi đến bà Ngọc đang đợi đằng trước, xoa đầu cô bước lên xe mất hút.

Hùng vội vàng mở tờ giấy

Cỏ may hoang vu chợt tìm về gió thu
Nhung nhớ ấy ghim đầy tà áo trắng
Dòng sông, ngọn gió, buổi chiều mưa mùa hạ
Cứ lang thang hoài day dứt chẳng muốn xa

Hương muốn nói gì … Hùng thì thào … Hương ơi, Hùng rẽ đi vào đám cỏ may thẫn thờ ngắm nhìn hoàng hôn tím lịm….

Trường Giang