Đêm trăng non rọi xuống cánh rừng đước mờ ảo, từng cơn gió thọc vào da, mát lạnh, Kiệt hít thật sâu căn tràn lồng ngực, xua đi hơi rượu trong người, tỉnh táo lại đôi chút, có tiếng bước chân từ xa vọng lại, gấp rút.

Kiệt ơi…. Kiệt…. Thằng Mẫn đi về bị tụi thằng Lân nó chặn đường đánh, Nó đang trốn ở bãi sậy ngoài song.

Đêm mù mịt, ánh sáng yếu ớt rọi vào đám thanh niên ngã ngiêng trên bàn, khói thuốc, hơi men nồng nặc Hùng hối hả chạy ra sau nhà thấy Kiệt đứng dửng dưng như chưa có chuyện gì xảy ra, Hùng giục:

Thằng Mẫn đang bị dí ngoài bãi sậy, anh xem có cứu nó không

Kiệt quăng điếu thuốc ánh mắt sáng quắc quay qua nhìn Hùng

Nó đánh em của thằng Lân ở trường, đến nỗi khâu mấy mũi dễ dì thằng đó bỏ qua. Mà nó kéo người xuống Cựa Gà này trả thù, không xem tao ra gì, nói rồi Kiệt đi vào đá từng đứa đang nằm ” tụi mày dậy hết cho tao, thằng Mẫn đang bị tụi thằng Lân nó chém ”

” Đ** Má thằng Lân tao đi chém chết M** nó” Chém…chém, cả đám loạng choạng bò dậy

Les Sables Roses, Pháp

Chuẩn bị đồ đi tìm thằng Mẫn, nó tưởng xóm Cựa Gà này không có người rồi.
Nói rồi Kiệt vào trong chồi đem một giỏ xách, ngổn ngang các thứ từ mã tấu đến gậy gộc, Kiệt cầm cây mã dài cỡ nửa thước đi đầu, len qua từng bụi cỏ, rẽ xuống bờ sông, thấy ánh đèn chóp nháy đằng xa, Kiệt dừng lại quay đầu lại “tụi mày nhỏ tiếng lại đi chậm phục kích tụi nó,” cả đám hồi hộp bước từng bước theo chân của Kiệt,

Tiếng dế từ bờ ruộng vọng lại, ánh đèn dưới sông trên con thuyền đánh cá đêm, ánh sáng yếu ớt của trăng non giấu giếm nhóm của Lân đang rà soát đằng bãi sậy, Tiếng lõm bõm lội nước, tiếng xào xạc rẽ từng đám sậy, càng lâu Lân càng nóng ruột đốt điếu thuốc, kéo vài hơi rồi chửi thề “đ**má”
Nãy tụi mày để cho thằng Hùng chạy về, giờ chắc thằng Kiệt gần ra , để bữa khác tao xẻo lỗ tai thằng Mẫn,” rút “nói dứt câu Mẫn cầm cái đèn pin trên tay quơ qua quơ lại, vẫn mờ câm, không thấy bóng dáng thằng Mẫn

Nó kìa anh Lân, đằng xa một bóng người cấm đầu chạy dọc bờ sông, Lân quăng điếu thuốc trên tay, cầm gậy đuổi theo, không hề biết rằng Kiệt đang cho người dẫn dắt vào trận phục kích sắp tới

Hai bên bờ từng hàng dừa nước,chân lún bùn Hùng vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại đằng sau, tiếng bước chân dồn dập làm Hùng bối rối, ánh đèn pin phía sau càng ngày càng gần, không biết đến kịp chỗ hẹn với Kiệt không? Hơi thở nặng nhọc chân bước đi không được, ngoái đầu lại, thì thấy thằng Lân đã đến sau lưng

không phải thằng Mẫn, tưởng thằng này nó chạy rồi, không nghĩ mày cũng gan lắm Hùng

Nói rồi Lân quơ tay tán thật mạnh vào mặt Hùng giọng tưng tửng

chạy nữa đi thằng chó, đêm nay không kiếm được thằng Mẫn tao làm thịt mày đỡ vậy

Lân quơ quơ cây gậy liếm môi cười gằn,

Thịt nó anh em, cả bọn hú lên quái dị phi thẳng về phía Hùng,

Dừng lại, tụi mày muốn rời khỏi đây buông thằng Hùng ra,

bóng mã tấu sáng loáng dưới trăng, Kiệt cầm đầu từng người người trong bóng tối, nhóm của lân chùn bước, ngơ ngác nhìn quanh
Kiệt bình tỉnh nhìn Lân

Tao không nghĩ tụi mày gan đến nổi kéo xuống Cựa Gà kiếm người của tao, kiếm không được tụi mày lại đánh bậy đánh bạ, để thằng thằng Lân ở lại thôi, nói rồi xua xua tay

Cả đám lấm lét rời đi, chỉ còn lại Lân và hai đứa

vậy là tụi mày muốn ở chung với thằng Lân rồi

Kiệt hơi bất ngờ không nghĩ đến thằng Lân vẫn còn những đứa bạn như vậy, nhìn tụi đằng sau đang hăng máu Kiệt thở dài

Anh Kiệt, cứu em, em trốn cả đêm tụi nó đón đường em, chạy không kiệp chắc không gặp anh rồi, Mẫn từ bụi Sậy mình lấm lem bùn đất kéo áo , Kiệt quay qua vun tay thật mạnh vào Mẫn

Mày gây chuyện, thằng Hùng nó không ngại ngược xuôi giúp mày, lúc nó bị đánh sao mày không ra.

Mẫn ôm mặt cuối đầu không giám lên tiếng, Kiệt quay qua Lân

nay tao không đánh mày, mày đánh thằng Hùng, đuổi thằng Mẫn, để hai đứa nó xử lý tao không xen vào, nói rồi Kiệt quăng khúc cây cho Hùng ” Tự xử đi”

Hùng cầm khúc cây đi về phía Lân hai đứa bạn đứng chắn trước mặt làm Lân nổi khùng

Đ*” m** tụi mày tránh ra, xem hôm nay nó giết được thằng Lân này không,
không giết được tao tụi mày đừng mong tao sợ,

Lân nhìn Hùng hung hãn ánh mắt sáng quắc “” bóp” tiếng cây va vào đầu, Hùng run run đưa cây lại cho Mẫn” Tới mày” máu đỏ áo Lân vẫn nhìn chằm chằm vào Hùng, rồi quay người qua Mẫn

Nhẹ quá không chết được,

liếm vết máu đang lăn trên mặt nhìn Mẫn đang tiến lại gần,

“Giết tao đi thằng chó.. khặc.. khặc ”

Tiếng cười của Lân vang vọng trong đêm, ánh sáng yếu ớt càng ủy mị, Mẫn sợ sệt nhắm mắt đập thật mạnh về phía Lân ” chỉ nghe tiếng hét thảm thiết của lân, Mẫn mở mắt nhìn Lân đang ôm mặt lăn lộn dưới đất, Kiệt nhìn chằm chằm vào Mẫn, tụi đằng sau ngỡ ngàng, Mẫn quăng cây đi, ngồi phệt xuống đất, máu trên mặt Lân chảy ròng rã, hai đứa bạn của lân hối hả cầm máu nhưng không ăn thua, Kiệt lấy lại tin thần hét lên

Đưa thằng Lân đi trạm xá, không nó chết chứ chẳng chơi, quay qua đạp Mẫn đang ngồi dưới đất, “tao kêu mày đánh nó chứ kêu mày giết nó hả, thằng ngu”
Tiếng hét của Lân chìm vào im lặng, cả nhóm vội vã cõng Lân thay phiên chạy một mạch về, qua từng con mương, ruộng lúa, máu chảy ướt áo, về Trạm xa không xử lý được, lên xe chạy thẳng lên bệnh viện huyện, mới xử lý vết thương,
Kiệt im lặng nhìn Hùng và Mẫn đang sợ sệt đứng ngoài ban công bệnh viện,

Chuyến này tụi mày phụ tao lo cho nó tiền viện phí, báo gia đình đi, lỡ có chuyện gì đi tù cả đám,

Mẫn ngơ ngác quay qua Kiệt

Tại anh, tất cả tại anh xúi em đánh nó, em không biết, em không biết… Nói rồi khóc òa lên, Hùng tiến lại nắm cố áo Mẫn

im,…. Mày im đi.. Im chưa.. Vừa nói Hùng vừa lắt cánh tay dữ dội cố kìm hãm cảm xúc trong lòng

Tờ mờ sáng ánh Bình Minh cũng gần ló mặt, bóng đèn trước phòng cấp cứu chỉ còn nghe tiếng khóc xé lòng của Mẹ Lân, và sự lo lắng của những người trong gia đình có con mình trong sự việc này, tất cả đang chờ kết quả của Lân.

Kiệt, Hùng, Mẫn đã lên công an từ lúc gia đình Lân vào.
Chuyện rõ ràng hơn khi từng người kể lại sự việc.
Sáng tầm tám giờ Lân tỉnh lại, với một con mắt bị mù vĩnh viễn, và khâu sáu mũi trên đầu, một bản án được lập, một nhóm thanh niên được mời, từng gia đình gồng mình lo lắng, ngày phiên toàn lưu động mở ra tại xóm Cựa Gà, bà con đứng xem kín mít, từng người, từng tội trạng, được đọc lên diễn ra một cách nhanh chóng, chủ phiên tòa tuyên án”,, Nguyễn Văn Kiệt, Trần Thanh Hùng, Lê Văn Mẫn, về tội cố ý gây thương tích cho nạn nhân Phạm Thành Lân qua kết quả giám định thương tật vĩnh viễn 42%, các bị cáo và gia đình đã cố gắng khắc phục hậu quả, và đền bù cho nạn nhân mỗi người nhận án ba năm sáu tháng tù giam, cả ba người bị còng tay ra xe trước sự chiến kiến của gia đình, người thân, và hàng xóm đang soi mói phía sau

Cựa Gà im lìm chìm trong hoàng hôn đỏ rực, tia sáng ấp ấp cuối ngày len vào từng ngỏ ngách, thời gian trôi vô tình, lòng người cũng vô tình, đối với Kiệt, Hùng, Mẫn có người quên có người nhớ, tụi bạn thuở nào đứa đi làm, đứa vợ con, chẳng còn ai còn nhớ nữa rồi, chỉ còn lại ba gia đình, vẫn thay phiên thăm tù, mùa thu tháng tám tiếc trời se lạnh, trận mưa trút xuống xóm Cựa Gà lau sạch dấu vết ngày xưa, Ngày Kiệt về cả xóm vắng hoe, Mẫn Với Hùng bỏ lên Sài Gòn , chỉ còn lại mình Kiệt, bóng dáng lẻ loi trước cửa chuồng Vịt năm nào sơ xác, còn lại ký ức buồn, vết xăm chằn chịt trên tay, nhìn mây trời xám xịt, cơm mưa lùa qua bãi sậy, xạc xào bong bóng nước phập phòng chìm nỗi, Kiệt ngẫn người nhìn mưa ngoài sân bất chợt giọt nước mắt rơi xuống.

Quác- Quác tiếng Vịt kêu ngoài bờ sông, Kiệt vung người ngồi dậy, lửng thửng mặc vội cái áo mưa lùa đàn Vịt vô chuồng

Trường Giang

Trường Giang