(cho ai yêu nhạc Trịnh)
Tạ ơn người với biệt khúc chia tay
Dấu chân địa đàng lại một đời phiêu lãng
Để gió cuốn đi giữa phôi pha năm tháng
Đóa hoa vô thường đã chìm dưới cơn mưa
Anh lặng lẽ nơi này nghe cỏ xót xa đưa
Mình như cánh chim cô đơn để bên đời hiu quạnh
Giọt lệ thiên thu hóa lời buồn thánh
Ru ta ngậm ngùi còn biển nhớ sầu nghiêng
Rừng xưa đã khép rồi còn tuổi nào cho em
Nghe những tàn phai mà mơ hai mươi mùa nắng lạ
Cõi tình sầu đã bốn mùa thay lá
Anh một cõi đi về, người như cánh vạc bay.
Tình cũng sẽ chìm trôi thì hãy cứ vui như mọi ngày
Vườn xưa vẫn mênh mang, vẫn hoa vàng mấy độ
Thương một người dẫu chúng mình có duyên không nợ
Đời gọi em biết bao lần hỡi chiếc lá thu phai
Hãy khóc đi em như một lời chia tay
Lòng hụt hẫng chơi vơi đêm thấy ta là thác đổ
Tình yêu anh về trái tim em ở trọ
Huyễn hoặc một ngày hồng như nắng thủy tinh.
Nhìn những mùa thu đi mang nỗi nhớ lặng thinh
Níu tay nghìn trùng cho tôi đang lắng nghe lời thiên thu gọi
Khúc ru tình đã hóa thành cát bụi
Phúc âm buồn đưa tiễn một người đi
Biết đâu nguồn cội không hỡi cánh chim cô đơn đang thiên di ?
Còn tuổi nào cho em khi nắng đã vàng phai trước ngõ
Giữa tuổi đời mênh mông, anh chiều một mình qua phố
Để xin trả nợ người. Thôi em hãy ngủ đi !
Tưởng rằng đã quên sao lệ cứ ướt mi ?!
Đời gọi em biết bao lần, những con mắt trần gian dõi tìm mê mải
Em đi bỏ mặc con đường, bỏ mặc anh và biển nghìn thu ở lại
Giữa vết lăn trầm tưởng tiếc một tình yêu.
Chỉ có ta trong cuộc đời thì tình nhớ vẫn mang theo
Và tự nhủ lòng: “Tôi ơi, đừng tuyệt vọng…”
Em còn nhớ hay em đã quên một thời ta đã sống
Như khói trời mênh mông hạnh phúc phiêu lãng rồi…