Nghệ thuật
Em đâu thể nén nỗi buồn thành viên sủi, Đợi anh rót đầy ly nước mang sang, Niềm vui giữa chúng ta cũng không kết được thành kim cương, Giao cho thợ kim hoàn chế tác thành nhẫn cưới Chúng mình không cần
Em đâu thể nén nỗi buồn thành viên sủi, Đợi anh rót đầy ly nước mang sang, Niềm vui giữa chúng ta cũng không kết được thành kim cương, Giao cho thợ kim hoàn chế tác thành nhẫn cưới Chúng mình không cần
Ai đó mang hài cỏ băng qua vùng ngoại ô vào thành phố cùng các vì sao đợi cơn bão nhượng bộ gió hài cỏ thoả thuận cùng chiêm bao hư cấu vài sự thật Mùi polymer niệm tình tất cả Hài cỏ nói
Hạnh phúc sơ hở gây nên vết nứt [dài ranh giới] trên đôi môi của kẻ thích cười, Mùa đông làm lạnh [những] niềm vui không phải của chung [giữa chúng ta]: anh và em và ai khác nữa? Bề bộn như lời hứa
1, Nắng [bỏ đời] đi bụi hoa hồng sám hối [suốt] mùa đông. 2, Nỗi buồn ra mắt không đủ ghế ngồi cho số người đến dự niềm vui chì chiết qua ngày. 3, Bài thơ chen vào giữa đôi tình nhân cả
Đã gặp và yêu anh Em bỏ túi nỗi buồn hình trái tim mang về Đợi nguội giọt lệ Em [sẽ] viết bài thơ đệ lên trước cuộc đời Thượng đế phê duyệt đôi lời: - Con đã yêu gấp đôi một cuộc tình
Khi anh không bên em Nỗi buồn tiết tấu chậm Hoàng hôn dựng lăng tẩm thờ đêm sầu thâm nghiêm Bài thơ rộng dài thêm làm nhà cho nỗi nhớ có căn phòng than thở Phòng khách tiếp giấc mơ Tình vào lối cửa
Em tìm mật ngôn Trong tình ca anh hát Và sự thật không cao cả Trong im lặng của chúng ta Những bụi gai cuộc đời đôi lúc nảy hoa Em nhìn thấy từ đằng xa Dáng anh bước về phía ngôi nhà của
Đến lúc [nào đó] Chúng ta lãng-quên-nhau [chỉ có điều-không-cùng-một-thời khắc] Chúng ta lãng quên thêm nhiều người khác nữa, Rồi lại đến lúc [nhanh thôi] Loài người sẽ không còn ai [biết và] nhớ đến chúng ta, anh ạ. Đâu như bông hồng
Màn đêm đã đóng cửa tạp hoá ngày em chọn giấc ngủ size XS không định giá Cơn mưa nào [lần đầu] tạt ngang đất đai thiên hạ [cũng] băm nát không gian bằng [nhiều] nhát chém lạnh cõi trần ướt át mặt tiền