Đã nhiều lần như thế, em thức dậy với một nỗi buồn không tên và để mặc mình trong cái nuốt chửng của lạnh giá. Sài thành vẫn chưa ngủ và em cũng chẳng thiếp nổi giữa những mông lung và nhung nhớ về những tháng năm đã cùng anh. Em nghe tiếng trời thăm thẳm dặm thêm cái tối cho màn đêm; tiếng còi xe chưa bao giờ ngưng cất giữa thị thành xa hoa ấy và cô đơn thoang thoảng đọng trên mi mắt, hóa thành những hạt tròn xoe, căng bóng rồi đổ vỡ, tràn xuống mà chạm khẽ đôi môi.

Gió rít bên cánh tai; em thấy mình như ù đi giữa những thanh âm vội vàng của sự sống, chẳng còn hơi thở, chẳng còn tiếng nói, âu yếm của ai đó kề cạnh. Anh! Sài thành vẫn đẹp lắm, dẫu lúc này ở đây chẳng có nắng hoặc giả chăng có nắng thì cũng không thể rực rỡ hơn được như lúc còn anh. Em đã nghĩ thế, vì em từng yêu, vì trong mắt của người đang yêu, dẫu nắng hay không thì Sài thành vẫn đẹp cái sắc hồng rất riêng của những đôi mắt si tình. Ngày anh đi, nắng rơi vàng ươm cả một khoảng trời, như màu hoàng yến níu kéo từng tích tắc cuối hạ. Gió luồn trong từng sợi tóc, em trông theo anh bằng trái tim đã thôi loạn nhịp, đôi mắt đã cạn khô như một sa mạc cằn cỗi mạch ngầm, tựa như nỗi đau đã bốc hơi theo nắng hay chính nắng kia đã hát thay em khúc u hoài về miền yêu đã hoá vùng biển chết, chẳng thiết sự sinh.

Quá khứ của chồng - Tâm sự - Việt Giải Trí

 

Em ôm cái lạnh, thay vì là những chiếc ôm chúng mình từng tha thiết sưởi ấm nhau qua những ngày đông cuối cùng của đất đô thành. Em lại ước có anh lúc này, để giúp em thắp những hạt sáng mong manh trong căn phòng be bé hai đứa từng ngồi, thay em kéo tấm rèm mỏng đã bung ra vì gió và trao em từng ấm áp giữa lồng ngực trái xôn xao rung động ấy. Đáng tiếc, không có cho em ước mong thành thực, mùa yêu đã vãn, tình yêu đã tàn và chúng mình hoá những kẻ mang tiếng từng yêu để rồi tự bước đi trên con đường hai ngả ngưng giao.

Em sẽ không khóc nữa, dù là vì anh hay một ai khác, nỗi đau sẽ đóng hộp cất kín vào cõi lòng, để ngẫm, để đau, để nhắc em hãy thôi yêu một trái tim vốn chẳng dành cho em. Đau thế để dừng, để quên, để mai này biết đâu lại giúp em miễn nhiễm trước những sự đau khác vì với em nỗi đau này đã đủ lớn rồi.

Nhớ anh, giữa cơn mộng mị, chập chờn của miền vô thức. Nhớ anh, như một thói quen mỗi đêm về trên chiếc giường bé trở mình lần tìm để ôm lấy hơi ấm trong vòng tay. Nhớ anh, khi một ngày cuối đông lạnh trong nỗi cô đơn dai dẳng, miên triền.