Mùa đông vốn bình lặng, chỉ có tiếng gió hun hút ùa về len lỏi qua từng góc phố, con đường, từng hàng cây, mái hiên. Đám lá vàng khô xào xạc cứ chờ gió đông về để lả lơi, cùng gió cuốn đi bao âu lo, muộn phiền từ những mùa thu cũ. Khác hẳn không khí rộn ràng của những ngày hè, nét tươi mới của xuân sang hay dịu dàng lãng mạn của mùa thu. Mùa đông hanh hao, thầm lặng tựa như dáng mẹ lam lũ, hao gầy theo năm tháng. Đông về mang một nỗi nhớ thầm sâu, khiến con người ta cứ phải lắng lại để hoài niệm bâng khuâng cùng với gió đông.
Nhớ bãi ngô, đồng ruộng quạnh quẽ những chiều đông thương nhớ. Gió hun hút luồn lách qua những núi đồi, xóm làng mang theo hơi lạnh đến tê tái. Tiếng chim chiều vỗ cánh theo nhau bay đi tránh rét, bỏ lại dòng sông, con đò, mây nước lững lờ trôi. Những đám lục bình tím biếc kéo nhau dạt vào bờ như muốn níu chân người khách lạ sang sông. Xa xa dáng mẹ ẩn khuất giữa mênh mông chiều đông hanh hao bàng bạc. Vạt áo cũ cố căng mình ngăn những đợt gió đông rét buốt cắt vào da thịt. Trên đôi tay những đường nứt nẻ chằng chịt chẳng thể giấu nổi bao lam lũ, vất vả của mẹ. Cả đời quẩn quanh bên xóm làng, ruộng đồng vẫn mơ về nơi nào xa xôi lắm. Mẹ bảo cố gắng học, tới được nơi đó sẽ không phải dãi dầu mưa nắng. Khói lam chiều theo gió đông thoảng đưa hương gạo mới thơm nồng đượm. Thi nhau hít hà thèm bát cơm trắng nóng hổi với nồi cá bống kho tương thơm lừng của mẹ. Không thể lẫn vào đâu được mùi hương đặc trưng của làng quê ấy. Mấy đứa trẻ dắt díu nhau ra tận đầu làng, co ro đứng ngóng mẹ về khi thấp thoáng nhà ai đã lên đèn.

Những câu thơ, câu nói hay về mùa đông - META.vn

Gió đông về gõ cửa từng con ngõ nhỏ. Đông làm cho đêm như dài hơn, mênh mông mà sâu lắng. Từ thành phố cho đến làng quê, đêm đông đều vắng lặng trong tiếng gió rít ngoài mái hiên. Đám lá lao xao bứt mình buông lơi. Trăng mùa đông mờ xa vời vợi như chở nặng bao nỗi niềm ưu tư. Gió len lỏi lùa vào phòng mang theo cả những rét mướt quyện lẫn hương dạ lý hay hoa sữa nồng nàn nơi góc phố. Chợt nao lòng nhớ hơi mẹ ủ ấm ngày xưa. Mặc cho gió rét ngoài kia, chỉ cần được cuộn tròn trong vòng tay ấm êm của mẹ là nhanh chóng đi vào giấc ngủ với cả những nàng tiên, chị Tấm. Có khi câu chuyện còn chưa được mẹ kể hết đã ngủ tự khi nào. Bên kia ô cửa mịt mùng bao nhiêu là những mây mù sương muối giăng giăng, và đâu đó vẫn còn có những con người cặm cụi nhọc nhằn đi về giữa đêm đông bạt gió. Gió hun hút tận cuối con đường như muốn thử thách lòng người. Họ là những chị lao công, là những người thợ hết buổi tăng ca, là kĩu kịt những chiếc xe thồ chất đầy hàng cho buổi chợ đêm. Có lẽ, chính sự thinh lặng của đêm đông cho chúng ta cảm nhận rõ hơn những âm thanh nhẹ nhàng, bình dị mà nồng đượm của cuộc sống. Chợt thấy mình như được tiếp thêm ngọn lửa rực cháy giữa đêm đông xua tan cái lạnh của một mùa băng giá.
Đẹp nhất vẫn là những buổi sớm mùa đông sương mù giăng ngập lối, sương long lanh trên những phiến lá, vạt cỏ, trong suốt tựa hồ như pha lê làm nên nét đẹp rất riêng của mùa đông. Nhớ hai bên bờ mương tắt qua cánh đồng tới trường, sương đêm giăng chằng chịt như mạng nhện. Ngọn gió tinh nghịch giống như một đứa trẻ, trêu đùa xô những vạt cỏ dại rung rinh, lay động, khiến những hạt sương giật mình lẩn trốn vào giữa những đám lá rồi chợt tan biến. Có cô bé nhà bên đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn đầy tiếc nuối. Khi mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua màn sương, những vạt hoa cải trổ vàng rực cả một góc trời. Gió nhẹ nhàng đưa hương cải vấn vương.
Bao tháng năm rồi vẫn mơ về đùa cùng gió đông…