Cuối đông, khi những cơn gió lạnh vội vã len lỏi qua những hàng cây, tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng rớt giữa thinh không. Chút âm thanh thân thuộc từ bao mùa cũ gợi nhớ những luyến lưu, vấn vương của mùa lá rụng.

Những vạt nắng nhẹ nghiêng nghiêng hanh hao trong chiều cuối năm vắt ngang qua thành phố nhỏ không đủ làm tan bớt những giá rét buốt lạnh của ngày đông. Trên những đường phố quen thuộc chợt ngỡ ngàng nhận ra hàng cây đã thay màu lá từ bao giờ. Một màu đỏ ối xen lẫn chút nâu sậm, vàng hoe của những tán lá bàng, bằng lăng, phượng vĩ…Phố bỗng rực rỡ, lao xao tựa như bức tranh sơn dầu của một họa sĩ đường phố vừa ngang qua đây. Họa nên một khoảnh khắc rất đẹp và rất riêng của mùa lá rụng giữa lòng thành phố.

Có chút buồn man mác, bâng khuâng khi lặng nhìn những chiếc lá nhẹ nhàng buông lơi. Gió tung tảy như trêu đùa trên những thảm lá rụng cuối ngày lao xao. Tiếng lá khô sột soạt hòa cùng tiếng bước chân của những cô bé, cậu bé học trò trong chiều tan lớp. Đám lá tung lên quấn vào chân như muốn níu giữ những bước chân người qua trong tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên của tuổi mộng mơ. Vài chiếc lá khẽ khàng bứt mình chao liệng. Không biết vô tình hay hữu ý đậu lại trên những mái tóc dài tha thướt, trên những chiếc khăn ấm vừa kịp trao tay, có khi lại nằm gọn trong những chiếc giỏ xe. Mọi sự gặp gỡ ở đời có lẽ đều bởi một chữ duyên. Cô bé thích thú mang về ép hờ trong trang sách như muốn lưu lại một chút gì để nhớ. Bao tháng năm rồi vẫn hoài mong về những mùa lá rụng lao xao.

Tuoi muc tim

Nhớ thuở bé lon ton theo các anh, chị mang bao tải, bao dứa, chổi tre đi quét lá rụng về cho mẹ đun bếp. Tiếng chổi loẹt xoẹt luồn lách khắp các gốc cây, rặng tre mà háo hức lắm. Khệ nệ những bao lớn, bao bé mang về chất đầy góc bếp. Thích nhất là những tối mùa đông gió lạnh se sắt, mấy anh chị em tôi cứ xúm xít xung quanh mẹ bên bếp lửa rực hồng. Khói bếp len lỏi lẩn khuất trong sương đêm âm u. Gió lùa cả vào bếp qua những khe vách liếp liêu xiêu. Tiếng lá khô cháy tí tách, lép bép thật vui tai. Chúng tôi thi nhau huơ huơ những đôi bàn tay lạnh cóng vào gần bếp lửa. Thi thoảng lại được bàn tay gầy guộc, ram ráp của mẹ ủ ấm thêm cho. Hương thơm của nồi ngô nếp mới mẹ vừa bẻ từ ruộng về hồi chiều bốc lên ngào ngạt. Cứ hít hà như sợ hương thơm theo gió bay đi mất. Chúng tôi háo hức nghe mẹ kể chuyện trong lúc chờ đợi nồi ngô chín. Những câu chuyện cổ tích, truyền thuyết từ ngày xửa ngày xưa, còn có cả câu chuyện về những con phố ở đâu xa xôi lắm mùa này lá rụng trong “Chiếc lá cuối cùng” của nhà văn OHenry. Ngoài vườn, gió thổi rin rít qua những hàng cây gần như đã trơ trụi lá. Mẹ bảo đó là quy luật của cuộc sống. Lá già rồi sẽ rụng về cội để cho những mầm non đâm chồi nảy lộc, bắt đầu một vòng quay mới. Như đông qua rồi xuân sẽ tới.

Từ đó tôi thích những mùa lá rụng đến mê mải, thích ngắm sự chuyển mình lay động của thời gian. Mỗi sáng thức giấc tôi đều nhìn ra vườn phía cây na ngoại trồng. Trận gió mạnh đêm qua làm nó xơ xác. Tôi đếm những chiếc lá còn lưu lại trên cành. Từ trong những luyến lưu ấy để rồi sẽ bắt đầu chào đón một sự hồi sinh mới. Chỉ ít bữa nữa thôi, khi những đợt gió đông cuối cùng tràn qua đây, những chiếc lá kia sẽ buông mình rụng hết nhường chỗ cho những mầm non cựa mình bật dậy. Tôi cảm nhận thấy một sự hy sinh thầm lặng và bao dung từ những chiếc lá ấy như mẹ tôi và biết bao người mẹ khác nữa.

Chiều ngang phố nhỏ, lá đã phủ kín khắp lối về. Cuối đông phố cũng trở nên sâu lắng lại. Bâng khuân tôi nhớ những mùa lá rụng…