Những ngày này mưa rả rích suốt ngày dài. Tôi ngồi nghe tiếng mưa rào rơi lộp bộp, rắc rắc trên mái nhà, cả không gian như ngừng lại chỉ có tiếng mưa rơi trong lòng, tôi nhớ đến tiếng hát ngọt ngào của người thầy năm xưa: “Mưa rừng ơi mưa rừng/Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên/Phải chăng mưa buồn vì tình đời/Mưa sầu vì lòng người/Duyên kiếp không lâu…”

“ Mưa Rừng”- Đó là bài tân cổ mà thầy đã hát tặng lớp chúng tôi trong tiết học Văn cuối cùng- cũng là ngày tôi kết thúc cái thời làm cô học trò ngây ngô, bé nhỏ, ngày ngày đến trường với tà áo trắng trinh nguyên tô thắm sân trường. Cảm xúc lúc đó khó tả đến vô cùng, dường như mọi sự hờn dỗi thời “trẻ trâu” của bọn tôi cũng tan biến mất, chỉ còn lại cái nhìn thân thương, nuối tiếc và lưu luyến phút chia xa. Tôi nhớ, lúc thầy cất lên câu vọng cổ ngọt thiệt ngọt, đứa nào, đứa nấy cũng nghẹn ngào, ngồi lặng im phăng phắc nghe thầy hát chẳng sót một lời nào, dẫu có thì cũng chỉ là cái lơ là ngồi nghĩ đến cảnh xa nhau rồi khóe mắt cay cay, rồi híc híc cúi mặt khóc dưới mặt bàn….

“Thầy ơi!” – Tiếng gọi thân thương ấy, hình như đã lâu rồi tôi chưa được gặp mặt thầy để gọi lại.

Thoáng đó mà ngày học cuối cùng năm ấy cũng gần bằng với khoảng thời gian tôi ngồi trên giảng đường Đại học. Mỗi khi nghĩ về người thầy năm xưa thì hình ảnh và giọng giảng văn chương say cuốn lòng người của thầy, tôi vẫn nghe rất rõ như bên tai. Thầy thương chúng tôi lắm! Có gì hay Thầy cũng ưu tiên cho 12A chúng tôi vô điều kiện. Thế nên chúng tôi cũng quý Thầy, luôn luôn là fan cuồng, ngưỡng mộ và xem Thầy là thần tượng. Nhưng ai rồi cũng khác, có lẽ giờ đây Thầy cũng đã có phần khác với khi xưa; bạn bè tôi mỗi đứa một phương trời, ít nhiều cũng có người xấu đi hoặc đẹp trai, xinh gái, chững chạc. Từ ngày chia tay nhau để thực hiện hoài vọng, ước mơ riêng của chính mình, có những người bạn tôi chưa lấy một lần gặp lại. Ngồi nhìn mưa xứ người mà tôi thấy nhớ bạn bè cũ, mái trường xưa, rồi chợt thấy mình giống với tâm trạng của nhân vật trong lời bài hát “Đây thôn Vỹ Dạ”- “ Có ai biết Hàn Mặc Tử ở Quy Nhơn hồn vương vấn gửi về xứ Huế , đường không xa nhưng vô cùng cách trở, ôm mối tơ lòng gửi trọn niềm đau”

Mưa Rừng: Mưa Rừng Ơi Mưa Rừng

Chiều nay, xứ lạ mưa nhiều
Có người xa xứ đậm điều nhớ thương
Thương sao cái thuở đến trường
Đầu trần đội nắng, áo thường đẫm mưa

Vi vu tiếng gió giữa trưa
Như ngàn câu hát xa đưa vọng về
Vui sao những buổi pha hề
Thầy, trò tít mắt cười xuề hết ga

Nào hay ký ức đã xa
Cây thầm lặng đứng, hoa đà bay đi
Âu sao số phận đã đành
Cơ duyên ngắn ngủi hoa, cành xa nhau

Cành già rồi chóng khô mau
Nhìn hoa theo gió mà đau đớn lòng
Hoa cười, nghịch gió thong dong
Chỉ còn cây với niềm mong ngóng chờ

Cây kia, hoa đó ai ngờ
Người Thầy năm ấy, trò khờ năm xưa

Mưa ơi xin hãy khóc vừa!
Lòng tôi đang lệ như mưa vô thường
Bây giờ mỗi đứa một phương
Biết người còn nhớ ngôi trường mọi khi.?