Tan làm, trên đường về, thoáng thấy hương hoa sữa, giật mình thu đã sang. Lái xe thật chậm, hít hà thật sâu cái mùi nồng nàn ấy. Cái mùi đã quyện vào ký ức tôi suốt những năm tháng thanh tân của tuổi học trò.
Hoa sữa khai mùa tỏa hương khi chúng tôi bắt đầu vào năm học mới. Ngày đó, tôi cứ mặc định rằng đó là lời chào thân thiện của thiên nhiên khi lũ học trò chúng tôi trở lại trường sau ba tháng dài nghỉ hè.Hoa nở rộ vào tháng mười, trên cây trắng xanh sắc hoa ngọc ngà xen vào lá mơn man, khi như e ấp, lúc như kiêu kỳ tỏa hương trong nắng mới. Chỉ có một cây mà cả sân trường cứ vương vít mùi hoa sữa. Lớp tôi học ngay cạnh cây, nên mùi hương hoa nồng đậm hơn. Mùi hương len lỏi cả vào trang sách, trang vở của chúng tôi, ẩn vào đó nấn ná theo chúng tôi về nhà. Để rồi, khi ngồi vào bàn học, giở sách ra, còn thấy mùi hoa sữa thoang thoảng đâu đây.
Suốt mùa hoa nở, lúc nào trong sân trường cũng có đàn bướm rực rỡ sắc màu bay đến, rập rờn vờn trên những chùm hoa. Chúng cứ rộn ràng quanh cây hoa khiến nhiều khi chúng tôi đang ngồi học lại ngẩn ngơ nhìn rồi xuýt xoa. Thầy dạy văn của chúng tôi cũng chẳng bao giờ la mắng vì sự lơ đễnh đáng yêu đó của lũ học trò. Thầy chỉ nhẹ nhàng nhắc chúng tôi tập trung vào bài học.
Nhớ có lần người con trai cùng lớp ấy, đã lén bẻ một chùm bông sữa ngay cửa lớp để tặng bạn gái mình thầm thương. Đôi má ửng hồng khi nhận chùm hoa sữa, vội vàng cất vào ngăn cặp chỉ vì sợ chúng bạn thấy sẽ trêu chọc. Thế rồi, chùm hoa sữa ấy đã tỏa hương thật nhiều đến khi khô lại trên giá sách. Nó vẫn được giữ cẩn thận ở đó suốt bao năm tháng học trò.
Nhớ cả những buổi đứng trò chuyện cùng đám bạn dưới tán cây, tôi luôn thích thú khi nhìn những cánh hoa nhỏ rời khỏi chùm, bay lả tả xuống đậu trên mái tóc, bờ vai. Chúng tôi lại tỉ mẩn nhặt gỡ cho nhau những cánh hoa li ti vương trên tóc, thả tiếng cười khúc khích hòa vào gió. Không phải lúc nào hoa sữa cũng nồng hương. Những ngày mưa, hương hoa sữa dường như dịu hơn. Phải chăng, nước mưa đã làm loãng đi cái mùi hương nồng nàn đó, để rồi trong hơi nước mát lạnh ta chỉ nghe thoang thoảng, nhè nhẹ đủ để người ta nhớ mãi khi xa.
Mùi hương đó cứ vương vít trong tâm trí tôi đến tận bây giờ. Để hôm nay khi bất chợt gặp lại, tôi vui mừng như gặp lại cố nhân, bao kỷ niệm dưới tán cây hoa sữa của thời áo trắng lại ùa về trong ký ức.